Tạ Vô Độ bị thương nặng, đại phu nói cần phải dưỡng thương thật tốt, nếu không dễ dàng để lại hậu quả. Tạ Từ một tấc cũng không rời ở bên mép giường chăm sóc, người xưa nay chưa bao giờ chăm sóc người, lúc bắt đầu chăm sóc cũng luống cuống chồng chất.
Bọn tỳ nữ nấu xong chén thuốc, đưa đến tay Tạ Từ, Tạ Từ không thử qua độ ấm, liền cho uống luôn. Tạ Vô Độ cũng hùa theo nàng, rõ ràng nóng đến mức đầu lưỡi đều đau, nhưng đôi mắt không chớp lấy một cái, nuốt đi xuống.
Mà Tạ Từ còn cho uống đến hết sức chăm chú, hơi cau mày, một muỗng lại một muỗng.
Một bên Lan Thời nhận thấy được có điều không ổn, vài lần muốn nói lại thôi. Một chén thuốc đã được Tạ Từ cho uống hơn phân nửa, lúc mỏi tay, nàng cầm chén thuốc gác ở trên bàn nhỏ, không để khéo, chén thuốc loảng xoảng rơi trên đùi nàng, đổ đầy đất.
Thuốc vẫn nóng đến không dễ chịu, Tạ Từ ăn đau, Tạ Vô Độ còn nhanh hơn nàng một bước, hỏi tình huống. Tạ Từ nhớ vết thương trên người hắn, đem người ấn xuống, không cho hắn động.
“Chàng ngồi yên đó!” Nàng đứng dậy, dùng tuyết khăn đơn giản lau lau chân, đột nhiên phản ứng lại, thuốc này hiện tại còn nóng phỏng tay như vậy, vậy mới vừa rồi……
Nàng dừng lại, quay đầu tới, nhìn về phía Tạ Vô Độ, tức giận nói: “Sao chàng không nói a!”
Nàng không rảnh lo quần áo trên người mình bị ướt, vội vàng muốn xem miệng Tạ Vô Độ, lại oán hận Lan Thời: “Sao các ngươi cũng không nhắc nhở ta!”
Tạ Vô Độ dịu ngoan mà hé miệng, đầu lưỡi nóng đến trắng bệch, Tạ Từ nhìn mà trong lòng khó chịu, “Thôi, loại chuyện này vẫn là để các nàng làm đi.”
Mặt mày nàng ũ rũ, đột nhiên cảm giác trên má truyền đến một chút ấm áp.
Tạ Từ ngước mắt, đối diện với tầm mắt Tạ Vô Độ, trong mắt hắn đựng đầy ý cười, nói: “A Từ nguyện ý chăm sóc ta, đã là vinh hạnh của ta.”
Tạ Từ bĩu môi, trong lòng cảm khái vạn ngàn: “Bỏng chết chàng, có miệng mà cũng không biết dùng để nói chuyện.”
“Lần sau phải nói, chàng không nói thì làm sao thiếp có thể biết được?” Tạ Từ lại nói.
Tạ Vô Độ cười nói: “Được.”
Bệnh tình của Tạ Vô Độ ổn lên, thì lại truyền đến tin bệnh của Tiêu Thanh Y trở nặng.
Tiêu Thanh Y gạt không cho người ta nói, tận đến trước khi dầu hết đèn tắt, Tạ Từ mới biết được tin tức này.
Từ sau chuyện lần trước, Tạ Từ và Tiêu Thanh Y cũng chưa từng gặp nhau. Tiêu Thanh Y có lẽ là có ý tốt, chỉ là ý tốt này…… Tạ Từ không biết thừa nhận thế nào.
Biết được tin tức Tiêu Thanh Y bệnh nặng, Tạ Từ vẫn quyết định đi gặp nàng lần cuối cùng, đi cùng với Tạ Vô Độ. Chỉ là bọn hắn vẫn chậm một bước, Tiêu Thanh Y đã ra đi. Nàng chưa từng để lại bất kỳ di ngôn gì, Hoằng Cảnh Đế nghe vậy bi thống không thôi, sai người chuẩn bị đại táng cho nàng.
Ngày đưa tang, Tạ Từ và Tạ Vô Độ đi đưa nàng đoạn đường cuối cùng.
Người chết như đèn tắt, đứng ở trước bia mộ của Tiêu Thanh Y, Tạ Từ trầm mặc hồi lâu. Nàng nhớ lại cả đời của Tiêu Thanh Y, thân phận của Tiêu Thanh Y thì nàng không biết đánh giá như thế nào, nhưng tất nhiên Tiêu Thanh Y không phải một người mẹ đủ tư cách.
Những đứa bé được sinh ra trên đời, đều không phải là bọn họ tự nguyện. Bọn họ được cha mẹ đưa tới trên đời này, nếu cha mẹ không thể cho bọn họ tình yêu, thì chẳng qua là đang tăng thêm nỗi khổ.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngày sau nếu thiếp có con, thiếp sẽ thật yêu thương con.”
Dừng lại, lại cười nhìn về phía Tạ Vô Độ bên cạnh, dắt hắn tay: “Cũng sẽ dạy chàng yêu nó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]