"Điện hạ! Có người cầu kiến Tiêu Tướng quân, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"
Bên ngoài âm thanh tướng sĩ vội vã mười phần, lông mày Chu Cẩm Hà cau lại, đứng dậy mặc xiêm y xong xuôi mới để Phi Nhi dẫn người vào. Người kia vừa tiến vào trướng, Chu Cẩm Hà liền nhận ra hắn, là người của Ôn Nguyên thường đưa tin cho Tiêu Vô Định.
Người kia vừa vào trướng liền quỳ xuống hành lễ Chu Cẩm Hà , ánh nến mờ nhạt chiếu vào trên mặt của hắn, có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lăn theo gò má của hắn chảy xuống, nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ ngợi được nhiều, không chờ Chu Cẩm Hà mở miệng liền nhân tiện nói: "Tiểu nhân bái kiến điện hạ,trước đây không lâu Ôn cô nương đưa tin tức đến, nói Trường Sa Vương mang theo năm ngàn tinh binh giả bộ thành tiểu thương đi hướng về phía kinh thành, quan chức các nơi vẫn chưa báo là bởi vì Trường Sa Vương cầm mật chỉ của bệ hạ, để hắn mang binh vào kinh đón Vương phi hồi đất phong." "Cái gì? !" Dù là Chu Cẩm Hà nhưng khi nghe tin tức như vậy cũng không khỏi kinh hãi đến biến sắc, hơi khuynh thân nhíu mày hỏi: " đoàn người Trường Sa Vương đến chỗ nào rồi?"
"Phỏng chừng ngày mai giờ Ngọ liền có thể đến ngoài hành cung ."
Thừa Bình Đế tất nhiên sẽ không hạ chỉ để Trường Sa Vương mang binh tới đón Cố Nam Nhứ, không cần nghĩ cũng biết là Lục Tuấn Đức làm càn. Chu Cẩm Hà cười lạnh một tiếng, chẳng trách hắn không sợ hãi như vậy, nguyên lai đã sớm lén lút cùng Đoạn Nguyên Kỳ cấu kết rồi! Nếu giờ khắc này nàng còn ở bên trong hành cung. Tiêu Vô Định tất nhiên sẽ không dám manh động,chờ Đoạn Nguyên Kỳ mang binh đến, hắn lại cho Cấm Quân xuất kích từ hai mặt giáp công với Định Bắc Quân . Vậy thì Tiêu Vô Định tất nhiên không có đường sống, hắn cùng Đoạn Nguyên Kỳ còn có thể có được danh tiếng bảo vệ hoàng thất, lưu danh thiên cổ, thực sự là đánh một tính toán thật hay! Ngày mai giờ Ngọ có thể đến, vậy là thời gian của các nàng không có nhiều. Chu Cẩm Hà phân phó tướng sĩ, nói: "Mau chóng đi báo cho Tiêu Tướng quân." Hành quân đánh trận nàng không tinh thông, còn phải để cho Tiêu Vô Định quyết định. Một bên tướng sĩ vội vã đáp lại rồi kêu thám báo đuổi theo Tiêu Vô Định. Chu Cẩm Hà lúc này triệt để không còn một chút buồn ngủ, đi dạo bên ngoài doanh trướng, sau nửa đêm đã thấy không được trăng nữa, qua hai canh giờ nữa thì trời cũng sáng. Thành bại sẽ quyết định lúc này, nếu như có thể thuận lợi tìm thấy mật đạo, không tổn binh lực mà bắt được Lục Tuấn Đức, bọn họ còn có thể đối phó với Đoạn Nguyên Kỳ, bằng không thì thật khó nói.
Tiêu Vô Định mang theo Mặc nhi cùng một đội tinh binh suốt đêm đi về hướng hành cung góc đông bắc chạy đi, phí không ít khí lực mới tìm được rừng cây nhỏ kia, đang chuẩn bị phái người đi tìm bốn phía, liền được thám báo bẩm báo. Tiêu Vô Định nhíu chặt lông mày, trước tiên vẫn cho người tìm mật đạo, có mật đạo ngược lại sẽ tốt, nếu là tìm không được, vậy chỉ có thể mang theo cả nhà Công chúa chạy mà thôi. Ngẫm lại,nếu cứ như vậy mang theo Chu Cẩm Hà lưu lạc thiên nhai cũng không tệ, chỉ có điều cũng chỉ có thể là tưởng tượng thôi. Điện hạ không bỏ xuống được vạn dặm giang sơn, nàng thì không bỏ xuống được mối hận gϊếŧ phụ đoạt mẫu. Mọi người lo lắng tìm kiếm, hầu như phải đem rừng cây nhỏ này lật tung lên, rốt cục cũng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: "Tướng quân! Tìm thấy rồi!"
Tiêu Vô Định vội vã hướng nơi phát ra tiếng hét đi tới, sắc trời dần dần sáng nên lúc này một chút ánh sáng mông lung, có thể nhìn thấy một cửa động được ẩn sâu trong bụi cây, to nhỏ chỉ đủ một người trưởng thành khom người đi vào, nếu không cẩn thận tìm kiếm hoàn toàn không thể phát hiện. Cả đám thấy cửa động cũng xem như có một chút hi vọng, nghiêm túc trên mặt cuối cùng cũng đánh tan đi một chút.Khóe miệng Tiêu Vô Định khẽ giương lên, phân phó một tiểu đội: "Dẫn người đi xuống điều tra trước." Lập tức ở bên tai thám báo thì thầm một lúc, thám báo đáp một tiếng rồi mang theo Mặc nhi hướng về doanh trại. Tiêu Vô Định ngẩng đầu lên nhìn sắc trời từ từ sáng lên, hôm nay khí trời tốt,mong rằng chiến sự cũng có thể kỳ khai đắc thắng. Cái mật đạo kia tuy rằng lối vào nhỏ nhưng dưới đáy rất rộng, có thể chứa được hai người trưởng thành song song cùng đi. Được tướng sĩ xác nhận qua bên trong tất cả đều an toàn, Tiêu Vô Định mới mang theo các tướng sĩ còn lại cùng tiến vào mật đạo,rừng cây yên tĩnh từ trước đến giờ lại khôi phục không thấy một bóng người, mà bên trong hành cung mọi người vẫn dậy sớm bận rộn mà không biết, một cây chủy thủ đang ở trong bóng tối kéo tới.
Mật đạo không tính là quá dài, không lâu lắm cũng đã đến cuối đường, Tiêu Vô Định vốn là muốn đi ra ngoài trước để nhìn tình huống nhưng lại bị các tướng sĩ phía sau không nói lời gì kéo trở lại, nói: "Tướng quân, điện hạ còn ở doanh trại chờ đợi ngài đây." Dứt lời mấy tướng sĩ hiếm thấy không nghe mệnh lệnh của nàng liền ra khỏi mật đạo. Tiêu Vô Định bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy cảm động. Nàng có Chu Cẩm Hà đang chờ, bọn họ làm sao lại không có thân hữu người yêu ở trong nhà chờ đợi chứ? Lối ra quả thực giống như Mặc nhi từng nói, là một chỗ cung điện đã lâu không dùng tới, trong đó có đầy tro bụi, có lẽ đã lâu không co người đến quét dọn. Cửa cung đóng chặt, cũng không lo lắng có người sẽ tới đây, mấy tên tướng sĩ đi chung quanh dò xét, mới yên tâm để Tiêu Vô Định cùng với các tướng sĩ còn lại đi ra. Nhìn con đường bọn họ vừa đi ban nãy, Tiêu Vô Định xem xét địa hình hành cung ở trong đầu, phỏng chừng đây là Thiên điện ở phía đông bắc của hành cung, cách Vĩnh An Cung của Thừa Bình Đế còn có chút khoảng cách. Lục Tuấn Đức tất nhiên là đang ở bên trong Vĩnh An Cung, bắt giặc phải bắt vua trước, miễn là đem Lục Tuấn Đức bắt được tất cả vấn đề liền giải quyết dễ dàng. Tiêu Vô Định nghĩ đến con đường đi về phía Vĩnh An Cung, một bên hướng về trong viện đi, cẩn thận điều tra tình huống xung quanh. Bên trong doanh trại, thám báo mang theo Mặc nhi xuống ngựa rồi hướng trướng đi tới, đem lời nói của Tiêu Vô Định tới báo cho Chu Cẩm Hà cùng lão Lương, lông mày nhíu chặt ban đầu rốt cục cũng được dãn ra, mang theo một nụ cười, phân phó lão Lương nói: "Lương Tướng quân, việc trong quân bản cung không hiểu lắm, các ngươi cùng Phò mã vào sinh ra tử nhiều lần, tất nhiên có thể ngầm hiểu,sự vụ trong quân tất cả giao do ngươi quyết đoán, bản cung không can thiệp thêm."
Lão Lương nghe Chu Cẩm Hà nói lời này, trong lòng đối với Công chúa hảo cảm lại nhiều hơn mấy phần. Lúc trước ở Nghi Châu bọn họ có thể nhìn ra, Ung Ninh Công chúa cùng những vương công quý tộc khác đều không giống nhau, không hổ là người trong lòng của Tướng quân a. Hắn lúc này ôm quyền hướng Chu Cẩm Hà hạ quân lễ, thanh âm của nam nhân thô ráp, mang theo nghiêm túc: "Mời điện hạ an tâm, mạt tướng tất nhiên không phụ kỳ vọng của điện hạ cùng Tướng quân!" "Được, Lương Tướng quân mau đi, chờ liệt trận xong xuôi thì đến gọi bản cung là được." Chu Cẩm Hà đưa tay nâng hắn dậy, khóe miệng khẽ giương lên dáng dấp mang theo tự tin vô hạn, không có chút nào hoảng sợ cùng kinh hoàng khi sắp đẩy thân vào chiến trường.
Lão Lương thuận thế đứng dậy đi điều binh bày trận, chiếu theo lời Tiêu Vô Định nói, phái tám trăm tinh binh hướng về góc Tây Nam của hành cung.
Áo khoác Kim Ô chói mắt từ Đông Phương chậm rãi bay lên, ở phía dưới để leo lên phía đông Cao Sơn, tướng tài lại từ từ mang theo sức nóng đã lâu không có, kim quang rọi sáng hành cung, chiếu vào trước trận địa sẵn sàng đón quân địch loang lổ bạch quang phản xạ, quang ảnh đan xen, cấm quân ở phía trên tường cung không khỏi nheo mắt.
Ở trước trận địa kiếm kích nghiêm ngặt này cầm đầu cũng không phải là Lương phó tướng thân mang áo giáp. Mà là, Chu Cẩm Hà cưỡi đại mã ở phía trước, ngựa trắng như tuyết da lông được ánh mặt trời chiếu rọi xuống bóng loáng toả sáng, cùng nàng một thân thường phục huyền sắc đúng là rất đẹp mắt. Chu Cẩm Hà không giống hoa lệ cung trang tầm thường như vậy,trên mái tóc đen không còn đồ trang sức phức tạp, chỉ đơn giản dùng ngọc trâm búi lên, thường phục mặc trên người cũng chỉ là một bộ màu đen bình thường thường, nhưng cũng không có chút nào chưa ảnh hưởng khí thế trên người của Công chúa. Cấm Quân bảo vệ Hoàng Thành cùng hoàng cung, không nói tất cả mọi người, mười đội thì có chín đội ở trong cung đều gặp qua Ung Ninh Công chúa, huống hồ khí độ của Chu Cẩm Hà tuyệt đối không phải nữ tử bình thường có thể so sánh, một chút liền có thể nhìn ra. Cấm quân bên trên tường cung nhìn thấy người dẫn đầu bên dưới, cũng không kịp nhớ quân kỷ, cùng tướng sĩ khác trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là mê man cùng khó có thể tin. Hôm qua nghe Lục Tuấn Đức cùng Tiêu Vô Định "Hỗ giội nước bẩn", bọn họ tuy không tin Tiêu Vô Định có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy, cũng không tin bệ hạ hồ đồ đến mức để Lục Tuấn Đức tùy ý bài bố , huống hồ trên tay Lục Tuấn Đức còn có binh phù,trong Cấm Quân nếu quân không ở liền nghe lệnh người cầm binh phù. Chỉ là hôm nay Ung Ninh Công chúa lại xuất hiện trước đội ngũ Định Bắc Quân, Ung Ninh Công chúa là nữ tử, tất nhiên không có chuyện soán vị, như vậy hôm qua lời Tiêu Vô Định nói tám chín phần chính là thật sự. . . Một đám tướng sĩ lúc này hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải. Thấy canh giờ gần đến, Chu Cẩm Hà cùng lão Lương liếc mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, lão Lương liền giục ngựa tiến lên hướng bên trên cung tường giương cung lắp tên ,quát to tướng sĩ Cấm Quân: "Ung Ninh Công chúa ở đây, ai dám làm càn? ! Còn không mau mau bỏ vũ khí xuống, mở cửa cung ra? !"
Tướng lĩnh thủ thành cười lạnh một tiếng, cao giọng đối với tướng sĩ nói: "Bệ hạ có lệnh, không cho bất luận người nào vào cung, Ung Ninh Công chúa cũng không ngoại lệ!" Nghe vậy, vốn đang có chút do dự không giám quyết định Cấm Quân tướng sĩ lại lần nữa giương cung lắp tên, bất luận ra làm sao, quân nhân tự nhiên nghe lệnh.
Chu Cẩm Hà mới đến , liền có người hướng về Lục Tuấn Đức thông báo, Lục Tuấn Đức chỉ khẽ cười một tiếng, phân phó giữ nghiêm hành cung. Công chúa dù sao cũng không phải người thường, Thừa Bình Đế lại thương yêu nàng như vậy, lưu mấy người võ công cao cường cho nàng cũng không ngoài ý muốn của hắn, binh phù đang trên tay hắn, Chu Cẩm Hà ở bên ngoài có thể làm sao? Huống hồ Lục Tuấn Đức kết luận bọn họ chỉ dám phô trương thanh thế, có Thừa Bình Đế trong tay, còn sợ Chu Cẩm Hà xằng bậy sao? Đợi tới buổi trưa, hắn liền để Công chúa điện hạ nhìn sự lợi hại của hắn. Thấy tướng sĩ Cấm quân bên trên tường cung vẫn chưa có ý định bỏ vũ khí xuống, Chu Cẩm Hà giục ngựa tiến lên, cất cao giọng nói: "Lục Tuấn Đức có binh phù trong tay, bọn ngươi không thể không nghe lệnh, bản cung không trách các ngươi, chỉ là kính xin chư vị ghi nhớ, Cấm Quân chính là vì bảo vệ hoàng thất, tiểu nhân giữa đường bọn ngươi cũng cần đem con mắt đánh bóng lại! Tướng sĩ Định Bắc Quân ghi nhớ kỹ: Không thương tổn người bỏ vũ khí xuống !" Dứt lời,nàng trở lại trước hàng ngũ , hướng lão Lương ra hiệu, lão Lương liền lấy ra đạn tín hiệu hướng lên trời bắn một cái, xèo một tiếng mang theo quỹ tích màu đen thât dài, ở giữa không trung nổ tung. Thân vệ hộ vệ Chu Cẩm Hà, còn lại tướng sĩ thì lại ở bên dưới mệnh lệnh của lão Lương, tay cầm vũ khí hướng về cung tường phóng đi, tiếng hô "Gϊếŧ" rung trời. Lúc này ở góc Tây Nam của hành cung , tướng sĩ Định Bắc Quân mai phục nhìn thấy tín hiệu, cũng dồn dập hướng về hành cung phóng đi. Có tấm khiên giáp binh ở phía trước, mũi tên như mưa bên trên tường cung dội xuống như mưa rơi vẫn chưa đối với Định Bắc Quân tạo thành thương vong lớn gì, thang mây thuận lợi khoát lên đầu tường. Chu Cẩm Hà ở phía ngoài chiến trường, bên người có lưu lại hai trăm tướng sĩ hộ vệ, nàng bình tĩnh ngồi ở trên ngựa, nhìn trên thang mây xa xa,các tướng sĩ liên tiếp không ngừng leo lên lại bị mũi tên bắn trúng hoặc bị hòn đá đập trúng rơi xuống, lông mày chăm chú nhíu lại.ở Nghi Châu tuy có chiến sự, nhưng thổ phỉ làm sao so với Cấm Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh chứ? Huống hồ Tiêu Vô Định dùng kế, Định Bắc Quân thì hầu như không có thương vong, nhưng hôm nay không giống vậy. Trong nháy mắt đã có sinh mệnh bị đoạt đi tại trước mắt nàng, Chu Cẩm Hà nhìn đến mù quáng, cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tư của Tiêu Tướng quân ở trên chiến trường, chỉ ngóng trông bọn họ hành động mau mau, để thương vong càng ít đi một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]