Viêm Thập Tam trở về Bình Dương cung, hướng về Chu Cẩm Hà nói việc Tiêu Vô Định phân phó, Không ngoài dự liệu của nàng,Chu Cẩm Hà hơi nhíu mày, nói: "Vậy còn phải đến đem Mặc nhi Phi Nhi mang đi nữa , chỉ là phụ hoàng bên kia..."
"Bệ hạ bên kia đề phòng nghiêm ngặt, thuộc hạ không vào được..." Viêm Thập Tam cúi đầu, có chút ảo não.
"Không trách ngươi." Chu Cẩm Hà một tay nâng cằm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang tối lại suy nghĩ. Tiêu Vô Định lo lắng an nguy của nàng đương nhiên phải để Viêm Vệ dẫn nàng đi, chỉ là nếu cho Chu Cẩm Hà lưu phụ hoàng một mình ở trong cung trong lòng nàng vẫn có chút băn khoăn. Tuy rằng Thừa Bình Đế sủng ái Chu Cẩm Dục ngày càng nhiều nhưng đến cùng nàng cũng là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng luôn thương yêu mười mấy năm qua, coi như là tức giận thì cũng chỉ là làm ồn ào một chút, nào có thể thật sự nhìn phụ hoàng của mình thân hãm nguy hiểm đây?
"Điện hạ, thuộc hạ trước tiên đi gọi Thập Nhị, chờ một lúc mang theo Mặc nhi Phi Nhi cùng ra ngoài."
Viêm Thập Tam thức thời lui ra.Ánh mắt Chu Cẩm Hà nhìn quanh, tiêu ngọc kia đã làm bạn với nàng rất nhiều năm, mâu sắc lóe lên liền đứng dậy đi qua đưa nó cầm trong tay.
Trường An, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Chu Cẩm Hà ở bên cửa sổ, ngẩng đầu trông thấy vầng trăng kia, ánh trăng lạnh lẽo rọi sáng vùng đất rộng lớn, mang theo vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dinh-truong-an/2411636/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.