Đình Hưng nói rồi quay mặt lên màn hình. Tôi nhìn anh cười rồi tiếp tục công việc nghiền ngẫm khóc lóc của mình.
Bộ phimkết thúc trong nước mắt, vẫn cứ như bao lần, anh đều lấy khăngiấy đã mua sẵn cho tôi, anh biết cho dù tôi có xem bao lần thìnước mắt vẫn cứ rơi như vỡ tuyến lệ.
Tôi thút thít nhìn anh.
- Anh không khóc sao?
- Đương nhiên là không rồi, anh xem đến thuộc lòng – Anh nhún vai.
Nhìn thấy anh tôi thật ngưỡng mộ. Đúng là tôi qúa mít ướt, khônghiểu sao lần nào xem xong vẫn chẳng thể kìm nén. Nếu nhìnthấy Đình Hưng cũng giống như nam chính trong phim, cũng rời xatôi như vậy thì có lẽ tôi chết mất. Tôi nắm tay anh.
- Đình Hưng à, anh sẽ không rời xa em, có phải không?
Tôi hỏi, ánh mắt có chút buồn nhìn anh.
- Không bao giờ – Anh cười, nói như khẳng định điều đó là sự thật.
Tôi gật đầu vui mừng. Đúng rồi nhỉ, anh sẽ không bao giờ rời xa tôi.
Vài ba bà hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, thậm chí bọnhọ còn chỉ trỏ vào người tôi. Tôi bực dọc dậm chân liếc xéomấy bả rồi vào nhà đóng cửa. Đúng là nhiều chuyện mà, tôichửi rủa trong thầm lặng. Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của,cảm thấy chân ươn ướt. Tôi hoang mang nhìn xuống chân, một vũngmáu lan rộng căn nhà nhỏ. Bước chân tôi thụt lùi dần về phíasai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đếnnỗi nó có thể bay ra ngoài với lực mạnh. Tôi đảo mắt nhìntheo dòng máu chảy, một cơ thể bê bết nằm dưới sàn nhà.
Tôi giật mình hoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quáquen thuộc. Tôi ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lại nằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Tôi hoảngsợ lùi về phía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dâythần kinh như bấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tôi hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
- Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Tôi như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lạixem cảnh tượng nơi đây. Tôi thật sự rất ghét, ghét cái cảmgiác tồi tệ lúc này. Tôi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chàmạnh xuống mặt đường như ai dày vò, tôi nhớ rồi, nhớ rồi. Đauquá, trái tim như bị cào đến rách toạc, tôi quằn quại trongtuyệt vọng. Chính tôi… đã giết Đình Hưng.
Nhật kí tuổi mười sáu của Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi ngẩn người nhìn dòng đông đúc của đám học sinh đang chenchúc ra về, cô đang suy nghĩ về ai đó. Như nhớ đến kỉ niệm lần gặp Đình Hưng dưới sân trường, cô mỉm cười một mình như kẻđiên. Cô bạn ngồi bên đã bỏ sẵn sách vở vào balo, nhưng mãivẫn chẳng thấy Tịnh Nhi về, cô đành hỏi.
Cô bạn gật đầu rời đi, như cảm thấy chỉ còn một mình trong lớp, cô bé nhỏ co dò chạy thẳng ra ngoài cổng. Thật sự cô rất sợ…ma.
Tịnh Nhi chần chừ trước cổng hồi lâu. Côquyết định bước về phía xe buýt nhưng đáng lẽ ra cô nên rẽphải và quay về nhà.
Tịnh Nhi lên chuyến xe đếnrạp chiếu phim. Lúc trên xe buýt, vài ba người nhìn cô khi TịnhNhi bỗng cười một mình. Cô nhún vai cho qua rồi chen vào đámđông đúc đang chen lấn.
Cô chạy lại quầy vé vàmua hai tấm xem “Titanic”. Bất giác cô đưa tay mỉm cười chào aiđó. Bình Nhi vội vàng chạy lại phía gần cổng vào. Mặc nhiênkhông có ai cả, cô bé nhỏ lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó.
- Cô kia sao lại nói chuyện một mình thế kia?
Vài ba người đi qua thắc mắc nhìn Tịnh Nhi. Nhưng cô hình như khôngnghe thấy, mặc nhiên chào hỏi nhưng trước mắt vẫn chẳng thấybóng dáng của người nào cả.
Rồi đột nhiên,Tịnh Nhi như đang cầm tay ai đó vô hình, cười nói nhìn vào điểmnào đó và tiến vào rạp phim. Ông soát vẻ kì lạ khi cô bé nhỏđưa đến hai vé xem.
Trong rạp, Tịnh Nhi ngồi mộtmình, rõ ràng bên phải và bên trái không có ai, nhưng cô bé nhỏlại như đang nói chuyện. Cô còn cười và hành động như đang uống nước, bốc cái gì đó và cho vào miệng nhai. Người ngồi sau ớn lạnh nhìn cô. Những người xung quanh cũng xì xầm bàn tán.
Cô lại một mình đến trước quán bán bánh tráng trộn, bà bánhàng lấy làm lạ vì sao cô gái kia cứ đứng nói một mình. Lạicòn nói bà “Vậy có nhất thiết hải chằm chằm như thế không cơchứ”. Bà bán hàng định gọi cô nhưng cô gái kia lại rời đi ngay.
Hai bà đột nhiên lại rì rầm khiến Tịnh Nhi khó chịu, cô dặm mạnh chân rồi bước vào nhà.
Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của, cảm thấy chân ươn ướt. Tịnh Nhihoang mang nhìn xuống chân, một vũng máu lan rộng căn nhà nhỏ.Bước chân cô thụt lùi dần về phía sai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đến nỗi nó có thể bay ra ngoàivới lực mạnh. Cô đảo mắt nhìn theo dòng máu chảy, một cơ thểbê bết nằm dưới sàn nhà.
Tịnh Nhi giật mìnhhoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quá quen thuộc. Cô ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lạinằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Cô hoảng sợ lùi vềphía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dây thần kinh nhưbấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tịnh Nhi độtnhiên hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
- Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Cô như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lạixem cảnh tượng nơi đây. Cô thật sự rất ghét, ghét cái cảm giác tồi tệ lúc này. Tịnh Nhi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chàmạnh xuống mặt đường như ai dày vò, cô nhớ rồi, nhớ rồi. Đauquá, trái tim như bị cào đến rách toạc, Tịnh Nhi quằn quạitrong tuyệt vọng. Chính cô… đã giết Đình Hưng.
Chính cô đang sống trong ảo vọng. Trái tim ứ nghẹn lại khi nhận ra rằng cô… yêu người đã chết.
Chợt nhận ra, Đình Hưng rất quan trọng đối với cô, tình yêu của anhcũng giống như những tia nắng. Luôn sưởi ấm trái tim cô độc của cô, nhưng rồi khi nắng tắt, cô sẽ lại là một con người lạnhlẽo đau thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]