“Vậy để tiểu Tuấn Tử đi rửa đi!” Lâm phu nhân không chịu được vỗ vỗ bàn tay đã nổi hết da gà nhẹ nhàng nói.
Đoan Tuấn Mặc Nhiên ngước ngước mắt, trong mắt lóe lên một ánh mắt kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng đã biến mất, hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng quayngười đi ra ngoài.
“Phù!” cái cảm giác uy hiếp đằng sau lưng đã biến mất, Lưu An nặng nề thở phào một tiếng, nhìn chăm chú bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi đangđặt trên vai mình, trong ánh mắt hiện ra một sự thích thú, một nữ tử thú vị, không sợ sự cường bạo, một nữ tử dám khiêu chiến với vương gia ácma! Màn kịch tiếp theo nhất định sẽ rất thú vị, ít nhất đây là lần đầutiên hắn nhìn thấy vương gia bị phái đi làm việc, mà ngay cả một lờiphản kháng cũng không có.
Đứng ở bên ngoài phòng khách, âm thanh cãi vã “xì xèo” vọng tới, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh mặt, đối mặt với cây cột gỗ, ánh mắt tàn nhẫn nheolại, Lăng Tây Nhi, hắn cười lạnh, hắn sẽ khiến ngươi phải trả một cáigiá thích đáng! Bàn tay lớn vỗ lên trên chiếc cột, nổi giận in lên mộtdấu tay sâu, cây cột gỗ lại không hề rung động. Một khắc sau, sự tứcgiận trong lòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặtcúi gằm xuống, khuôn mặt tuấn tú giống như là một quân bài không có mộtchút cảm xúc nào, hắn lạnh lạnh rên lên một tiếng, quay người đi về phía sau, muốn hắn rửa đũa sao? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Quay về phòng khách, Đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781619/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.