Lăng Tây Nhi trợn mắt không nói gì, sau đó cảm thấy xẩu hổ và giận dữ muốn mua miếng đậu hủ về đập đầu tự sát. Tại thời điểm mờ ám này những lời giải thích dường Như đều trở nên dư thừa. Nàng uất ức, cái miệng nhỏ nhắn cong lên phản đối Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức nhảy xuống giường hung hăng kéo chăn bồng quấn người lại kín không còn một kẽ hở giống như cái bánh chưng, đôi mắt tròn vo thuận tiện trừng mắt nhìn hắn, hừ nhìn xem lần này hắn muốn nói gì.
“Như thế nào? Còn muốn chạy?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị liếc nàng, tiếng cười tà tứ thoát ra từ khoé môi, bóng dáng như hồng bàn chợt lóe lên, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Lăng Tây Nhi.
Nàng ngẩn người còn chưa kịp hét lên sợ hãi, đã thấy thân thể của mình yếu đuối vô lực nằm trên giường, chăn bông trên người sớm không cánh mà bay, đôi gò yêu kiểu dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn bởi vì bị hù dọa mà trở nên phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn hé mở, hai mẳt mở lớn, hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.
Hai hàng lông mày của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng lên, cười lạnh khiêu khích nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt, bàn tay to chậm rãi dừng trên gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nàng, trực tiếp dùng ngón tay đầy đặn khêu gợi vuốt ve môi nàng nhè nhẹ.
Đôi môi của Lăng Tây Nhi nhỏ xinh, khóe miệng mím chặt như viết lên đó sự bất mãn và phản kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781552/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.