Ánh trăng quỷ dị, sáng ngời như treo trên bầu trời, gió lạnh thổi nhè nhẹ qua ngọn cây tạo thành một bầu không khí âm u và tĩnh lặng bức người.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cắn chặt đôi môi hồng phấn, hai mắt mở lớn, chắp tay sau lưng, đứng trong sân sau của nhà trọ, hai tay chậm rãi mở ra nắm vào.
Nàng vì Lãnh Tuyệt Tâm cầu tình!
Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu, trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên càng trở nên phiền não không yên, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm, ánh mắt so với băng càng lạnh hơn.
Hắn đột nhiên vung tay, sau khi âm thanh ầm ầm đất rung núi chuyển vang lên, mặt đất trong sân sau lộ ra một cái hố thật lớn.
“Phốc phốc!”
Bỗng nhiên có vài tiếng cười giọng nam từ phía sau truyền đến khiến nét mặt và ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi dịu lại.
“Xuất hiện đi!”
Hắn vẫn như cũ lạnh lùng mở miệng, chậm rãi xoay người, trong góc tối âm u Long Thanh từ từ bước ra. Hắn không kiên nhẫn quay mặt nhìn bụi đất trước mặt, gương mặt vốn lạnh lùng tàn nhẫn cười gượng.
“Bắt được Lãnh Tuyệt Tâm chắc hẳn ngươi cảm thấy rất vui vẻ!”
Hắn ngạo nghễ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong lòng suy đoán tại sao hắn bị kích động lớn như vậy.
Tiếp tục hừ lạnh một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về hướng phòng của Lăng Tây Nhi.
“Lão Đại, có lẽ ngươi có thể trở về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781551/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.