Chương trước
Chương sau
Ánh trăng quỷ dị, sáng ngời như treo trên bầu trời, gió lạnh thổi nhè nhẹ qua ngọn cây tạo thành một bầu không khí âm u và tĩnh lặng bức người.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cắn chặt đôi môi hồng phấn, hai mắt mở lớn, chắp tay sau lưng, đứng trong sân sau của nhà trọ, hai tay chậm rãi mở ra nắm vào.

Nàng vì Lãnh Tuyệt Tâm cầu tình!

Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu, trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên càng trở nên phiền não không yên, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm, ánh mắt so với băng càng lạnh hơn.

Hắn đột nhiên vung tay, sau khi âm thanh ầm ầm đất rung núi chuyển vang lên, mặt đất trong sân sau lộ ra một cái hố thật lớn.

“Phốc phốc!”

Bỗng nhiên có vài tiếng cười giọng nam từ phía sau truyền đến khiến nét mặt và ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi dịu lại.

“Xuất hiện đi!”

Hắn vẫn như cũ lạnh lùng mở miệng, chậm rãi xoay người, trong góc tối âm u Long Thanh từ từ bước ra. Hắn không kiên nhẫn quay mặt nhìn bụi đất trước mặt, gương mặt vốn lạnh lùng tàn nhẫn cười gượng.

“Bắt được Lãnh Tuyệt Tâm chắc hẳn ngươi cảm thấy rất vui vẻ!”

Hắn ngạo nghễ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong lòng suy đoán tại sao hắn bị kích động lớn như vậy.

Tiếp tục hừ lạnh một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về hướng phòng của Lăng Tây Nhi.

“Lão Đại, có lẽ ngươi có thể trở về phòng tiếp tục công việc chưa hoàn thành! Nơi này có ta rồi, yên tâm đi!”

Long Thanh vui vẻ tiến lên, đứng song song với Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Thân thể của hắn vừa tới gần, đột nhiên cảnh giác mở to hai mắt cẩn thận nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì ngửi được một hơi thở nguy hiểm, một hơi thở không kiên nhẫn và phiền não từ trên người của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cuồn cuộn tuôn ra không ngừng.

“Cái kia, cái kia...”

Hắn xoay người định bỏ đi, nhưng đột nhiên bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhoáng lên phóng tới trước mặt ngăn cản.

“Chuột...” ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lạỉ.

“Cái gì chuột?”

Long Thanh giả ngu, mắt chớp chớp, nét mặt và ánh mắt tỏ vẻ có thành ý chân thành.

“Từ mật hàm đến chuột, Long Thanh, gần đây có vẻ ngươi rất rảnh rỗi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị cười lạnh, khí thế khiếp người.

“Hử? Ngươi nói cái gì? A, ánh trăng thật sự đẹp quá nha, ngươi tự mình xem đi... Ngươi muốn đi... Ây da...!”

Long Thanh kỉnh hãi kêu lên một tiếng, thân thể nhanh chóng chạy ra xa mười thước.

“Ta là sư đệ của ngươi mà!”

Hắn vừa kêu lên sợ hãi, vừa tránh né chưởng pháp sắc bén, thân thể không ngừng nhảy lên trên không trung giống như con khỉ.

“Được rồi, ta đầu hàng!”

Nửa canh giờ sau, hắn không còn chút sức lực nào rên rỉ vì phải liên tục vận động hai chân nhảy lên không thể chậm trễ.

“Được rồi, ta thừa nhận!”

Mặc đù giọng điệu mất kiên nhẫn vô cùng, hắn đáng thương hề hề mở mắt thật to nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ngừng tức giận.

“Ê ê..., ngươi thật sự định mưu sát sư đệ thân yêu sao?”

Hắn hơi hoảng sợ rồi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước mặt giống như nổi điên, một chưởng tiếp theo một chưởng, không nể tình chút nào đánh vào người hắn.

“Ta không chơi với ngươi nữa, chạy trối chết quan trọng hơn!”

Long Thanh hô to, thân thể bắn về phía sau nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn không buông tha đuổi theo sát phía sau.

“Ê ê.”

“Hử!”

“A a a!”

“Ừ!”

Những tiếng kêu sợ hãi, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên dưới ánh trăng tịch mịch. Trên nóc nhà của thành trấn, hai bóng đen giống như đang nhảy múa, từ Thành Tây đến Thành Đông, từ Thành Nam đến Thành Bắc!

Sáng sớm mai, lúc màu cam vừa ló dạng phía chân trời, Long Thanh chạy cả đêm thở hổn hển ngoái đầu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt lạnh lùng nằm song song với hắn trên nóc nhà, hai con ngươi đen nhìn thẳng lên trời, khóe môi lạnh lùng mím chặt, cả ngườỉ toát ra vẻ cô đơn sâu sắc.

“Lão Đại...”

Long Thanh chậm rãi mở miệng, bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên phất tay cắt ngang:

“Ngươi đem Lãnh Tuyệt Tâm chuyển giao cho quan phủ, bảo họ tới đây nhận người!”

“Giải quyết như vậy an toàn sao? Võ công của Lãnh Tuyệt Tâm cũng không tệ! Không bằng giết hắn cho rồi, tránh đêm đài lắm mộng!”

Sắc mặt Long Thanh trở nên lạnh lùng, nghiêm túc mở miệng đề nghị, cùng người phóng đãng không kềm chế lúc trước giống như hai người.

“Hắn còn có chỗ dùng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng dậy, ánh mắt tà mị nhìn mặt trời vừa ló dạng một cách chăm chú.

“Nhưng nếu lỡ để hắn chạy thoát...” Long Thanh theo sát phía sau.

“Đó là chuyện của triều đình, chúng ta chỉ phụ trách bắt người!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như chim lao vút lên, nhanh nhẹn không tiếng động đáp xuống nóc nhà bên cạnh, tay áo bay bay đẹp mắt tựa cánh chim.

“Chỉ phụ trách bắt người?”

Long Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, xua xua hai tay, thân thể bay xuống theo sát Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Bất quá nói trở lại, lão Đại, cuối cùng tối hôm qua tại sao không vui? Là muốn tìm bất mãn? Hao tổn tâm trí!

Sáng sớm tiếng chim thứ nhất truyền đến, Lăng Tây Nhi chờ cả đêm tay chân bấn loạn từ trên giường đứng dậy.

Sau khi rửa mặt qua loa lập tức đi tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhìn thấy hắn và Long Thanh đồng thời cúi gầm mặt ngồi trong đại sảnh, hưởng thụ bữa sáng thịnh soạn. Nàng quay đầu nhìn chung quanh, cô đơn, không thấy Lãnh Tuyệt Tâm.

“Sớm vậy?”

Nàng hơi do dự một lúc, nét mặt bày ra vẻ tươi cười lấy lòng tiến lên bắt chuyện, thuận tiện thấp thỏm ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ làm sao mở miệng thám thính tin tức của Lãnh Tuyệt Tâm.

Miễn cưỡng ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trực tiếp cúi đầu uống trà, nhưng thật ra Long Thanh ở bên canh chậm rãi nheo mắt lại, hai con ngươi nhìn nàng chằm chằm, đầy hứng thú.

Một nữ nhân khiến lão Đại của Thiên Địa Thịnh bó tay chịu trói... Hắn nhướng nhướng mày, cảm thấy hứng thú vô cùng vì thế khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười.

Mông của Tây Nhi vừa chạm băng ghế, ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, lạnh lùng đứng dậy:

“Lên đường thôi!” gương mặt kia vĩnh viễn không thay đổi, vừa lạnh vừa tàn nhẫn.

Lăng Tây Nhi đang ăn canh đột nhiên ngước đầu lên, đôi mắt to đen láy nháy nháy, cái gì lên đường? Nàng quay đầu lại nhìn, vẫn không thay bóng dáng của Lãnh Tuyệt Tâm.

“Cái kia... Cái kia...” bàn tay nhỏ bé với ống tay áo xanh nhạt kéo vạt áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ phía sau, nhìn hắn với ánh mắt điềm đạm đáng yêu.

“Cái gì?”

Hắn không kiên nhẫn nhìn sang trừng mắt nàng, hai tròng mắt đen lúng liếng sáng ngời, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn giống như tảng băng ngàn năm.

“Lãnh...”

Lăng Tây Nhi bị ánh mắt sắc bén của hắn quét qua khiến da đầu tê dại, đầu nhỏ sợ hãi lùi về phía sau, đè thấp giọng nói ra từng chữ.

“Đã chết!”

Đôi môi anh đào phun ra những từ ngữ lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt lạnh như băng giống như con rắn chuông ác độc vô tình.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi...”

Vừa nghe qua giống như trời long đất lở, bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi từ vạt áo chuyển tới cánh tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, móng trắng nõn hồng nhạt vô ý bấm vào da thịt hắn.

“Đó là số mang của hắn, từ việc tạo phản, tại thời điểm thành lập Thiên Địa Thịnh kia, số mạng của Lãnh Tuyệt Tâm sớm đã định rồi!”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn trở nên tà mị, cả người toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.

“Nhưng mà...”

Lăng Tây Nhi hít một hơi khí lạnh, phẫn nộ trừng mắt thật lớn.

Nhưng nàng sớm đã cầu xin hắn rồi không phải sao? Nàng thở dài, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ nản chí và thất vọng, bất lực nhìn xuống, bàn tay nhỏ bé chậm rãi từ trên cánh tay hắn buông thỏng, hai bàn tay nhỏ bé ở xoa tới xoa lui, xoa tới xoa lui, một lúc sau, nàng đột nhiên - ngước mắt lên, dồn khí đan điền:

“Ngươi là tên Vương gia khốn kiếp!”

Sau khi mắng xong, chợt cảm giác có một luồng chưởng phong lao thẳng đến, Lăng Tây Nhi khiếp đảm nhắm mắt lại, thuận tiện xuất ra vở quen thuộc của mình dùng hai tay che mặt lại cho an toàn.

Yên tĩnh, nặng nề, vài giây trôi qua vẫn không thấy gió thổi cỏ cây lay động, lông mi của Lăng Tây Nhi chớp chớp, khiếp sợ mở mắt ra, hử? Người đâu? Lăng Tây Nhi nhíu chặt mày, trước mặt có Long Thanh miệng há hốc có thể bỏ lọt một con gà trống.

Hắn kinh dị mở mắt thật to, sau khi ngẩn người, khâm phục giơ ngón tay cái lên:

“Chửi giỏi lắm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, Lăng Tây Nhi nhanh chóng đứng bật dậy đuổi theo ra khách sạn. Ở ngoài cửa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sớm đã nhảy lên ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, toàn thân áo quần trắng cùng với con ngựa đen không có một cọng lông tạp tương phản rõ ràng.

“Ngươi cho ta... Khụ khụ...”

Vó ngựa cất lên khiến bụi tung mù mịt, Lăng Tây Nhi gập người xuống, nhịn không được ho khan liên tục, Long Thanh đứng bên cạnh xem kịch vui cười ra tiếng.

“Ngươi cười cái gì!”

Chủ tử chạy còn có ngườỉ hầu, Lăng Tây Nhi đem tất cả giận dữ trút lên người Long Thanh.

“Cười ngươi ngu ngốc!”

Mấy tên nam nhân này, nói chuyện một chút cũng không để lại khẩu đức, rắn chuột cùng một ổ, cấu kết với nhau làm chuyện bậy!

Lăng Tây Nhi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, trừng mắt nhìn Long Thanh, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, lúc này không tình nguyện mở miệng:

“Lãnh Tuyệt Tâm chết như thế nào? Là hắn...”

Nàng không dám nghĩ tiếp, thân thể nhỏ xinh run rẩy nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

“Ngươi thật sự rất quan tâm hắn!”

Long Thanh cảm thán, như có như không nhẹ nhàng liếc về hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa đi xa, ý cười quỷ dị lướt qua trong mắt hắn. Hắn dường như ngửi được mùi, một mùi vị chơi rất vui!

“Ta đang hỏi ngươi...”

Lăng Tây Nhi ôm ngực, nghiêm trang nhíu mày, gió thu thổi qua lành lạnh khiến đầu óc của nàng đột nhiên tỉnh táo hơn, Lãnh Tuyệt Tâm không có khả năng chết được, không có khả năng!

“Ngươi đau lòng?”

Hắn nhướng mày, ánh mắt tà mị nhìn Lăng Tây Nhi chăm chú, a, đúng là cái tên thiếu muối mà!

Lăng Tây Nhi không khỏi cắn răng mở miệng mắng, nhưng vì muốn có được tin tức, nên phải cố ngậm bồ hòn làm ngọt tỏ vẻ rộng lượng không thèm chấp, chậm rãi nheo mắt lại, ráng nặn ra một nụ cười khó coi với đối phương.

“Trao đổi! Ta muốn ngươi...”

Một tràng cười nhạt thoát ra từ khóe môi của hắn, ẩn chứa ý cười châm chọc, ánh mắt gian trá nhìn Lăng Tây Nhi từ trên xuống dưới, thuận tiện nháy mắt một cách mờ ám.

Hai tay theo trực giác chắn ngực, Lăng Tây Nhi cảnh giác mở mắt thật lớn nhìn Long Thanh.

“Vẻ mặt của ngươi như vậy là gì?”

Long Thanh cười nhạt, nữ nhân, từ trước đến nay hắn đều miễn dịch! Thứ hắn muốn chính là quyển sách y trong tay nàng!

“Ngươi ngươi ngươi ngươi...”

Nàng nói lắp rồi, nhìn sang hai nên trái phải không có ai, rụt đầu lại:

“Thê tử của bạn bè không thể chạm vào, huống chi...”

Là lão bà của chủ hắn không phải sao? Mặc dù danh không chính ngôn không thuận!

“Nói cái gì?”

Ánh mắt Long Thanh trở nên tà mị, khóe môi đột nhiên không thể ức chế run run, trời ơi, nữ nhân ngu ngốc cùng tên đàn ông cường bạo quả thật là một đôi tuyệt phối!

“Ta ta ta ta...”

Ta sẽ không đồng ý, cho dù không phải trinh tiết liệt phụ gì, ít nhất cũng có thể lặp một đền thờ trinh tiết.

“Ta không cần ngươi!”

Khóe miệng cuối cùng ngừng co quắp, Long Thanh xua xua bàn tay to, gạt ý nghĩ buồn của Lăng Tây Nhi qua một bên.

“Hử?”

Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, vậy muốn cái gì? Tại sao ánh mắt mờ ám ở trên người của nàng quét tới quét lui.

“Trên người của ngươi... Hắc hắc, chắc là có đem theo sách y của sư phụ phải không?”

Hắn đắc ý cười cười, ngoái đầu dò xét nhìn gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của nàng.

“Á?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng vì ngượng, Lăng Tây Nhi cắn môi anh đào, nhất thời sắc mặt của nàng lập tức biến chuyển giống như ánh rạng đông buổi sớm, biến hồng biến xanh rồi biến tím, xấu hổ không biết nên nói sao cho phải, tên đàn ông ngu ngốc này, sao không nói một lần cho hết lời luôn đi?

“Thế nào? Đổi hay không đổi?”

Long Thanh cười lạnh, vênh gương mặt tàn nhẫn lên, hai tay khoanh trước ngực, hai tròng mắt ẩn chứa ý cười quỷ dị nhìn nàng chăm chú.

Mắt của sư phụ thật bất công, không ngờ lấy cuốn sách hắn hằng mong muốn đem tặng cho người khác, hắn đương nhiên phải nghĩ tất cả biện pháp để cướp về.

“Cho ngươi!”

Lăng Tây Nhi từ trên người lấy sách y ra, không nói hai lời đặt trên hai tay Long Thanh, ngẩng đầu nhìn hắn chờ đợi.

Long Thanh cầm sách y trên tay, cẩn thận xem qua, kinh dị ngước mắt lên:

“Dùng cuốn sách y có một không hai này đổi lấy một tin sống chết đáng giá sao?”

“Đáng giá!”

Lăng Tây Nhi kiên định gật đầu, quật cường ngước mặt lên, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.

“Ngươi có biết tác dụng của quyển sách y này?”

Hắn vẫn còn hoài nghi, có lẽ... đầu óc của hắn chợt thông suốt, càng thêm khẳng định vẻ hổn hển tối hôm qua của Đoan Tuấn Mạc Nhiên là do đâu và nguyên nhân của một đêm không ngủ.

“Ai da, sách cũng cho ngươi rồi, dông dài cái gì nữa!”

Lăng Tây Nhi bất mãn. Một cuốn sách cỏn con mà thôi, nàng sớm đã ghi nhớ trong đầu rồi!

“Tốt, ta cho ngươi biết, Lãnh Tuyệt Tâm không chết, Vương gia giao hắn cho một quan phủ, ra lệnh cho quan phủ hộ tống hắn đến Giang Nam!”

“Ngươi nói đều là sự thật?”

Nàng mừng rỡ, vươn tay nhỏ bé theo trực giác muốn bắt lấy quần áo hắn.

“Đương nhiên!”

Thân thể của Long Thanh nhoáng lên, nhanh chóng tránh né Long Trảo thủ của Lăng Tây Nhi, quay tròn trên không sau đó xuất hiện cách đó không xa.

Hắn không muốn phiền phức dây vào Người của Đoan Tuấn Mạc Nhiên - là một người đàn ông vừa hung hăng vừa ghen tị nha!

“Nhưng tại sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn muốn đi Giang Nam?”

Lăng Tây Nhi nheo mắt, trong ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Nàng chỉ đơn giản nghĩ là vì muốn tránh né Mộng Nhan, về mục đích của chuyến đi này chưa từng nghĩ đến.

“Ngươi không biết sao?”

Long Thanh ngạo nghễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Lăng Tây Nhi lắc đầu, giương đôi mắt to tròn vô cùng thành kính nhìn hắn.

Nhẹ thở dài một hơi, nhìn ánh mắt hồn nhiên này, Long Thanh đành phải phá lệ:

“Cuối tháng này chính là đại hội võ lâm, lão đại vì chức võ lâm minh chủ mà đến!”

Hắn coi như bảo bối đem sách thuốc cất trong người, nói cho Lăng Tây Nhi một câu trả lời thật hài lòng.

“Minh chủ võ lâm? A..., một cái danh rất oai nhưng có chỗ nào tốt?”

Lăng Tây Nhi vừa nghe qua, hứng thú chợt nổi lên, bước về phía trước một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Minh chủ võ lâm, ý nghĩa cũng như tên dĩ nhiên là hiệu triệu võ lâm rồi!”

Long Thanh không kiên nhẫn mắt trợn trắng, không biết tại sao sư phụ coi trọng nữ nhân ngu ngốc này làm thê tử của đại đồ đệ mình.

“Cái này ta biết!”

Lăng Tây Nhi hầm hừ mở miệng, đúng là cái tên thiếu muối mà, tốt xấu gì đầu của nàng so với hắn đã tiến hóa hơn một ngằn năm, nàng không cười nhạo hắn là trẻ con đần độn, hắn nên mừng thầm mới phải, không ngờ còn dám nhìn nàng với ánh mắt xem thường!

Lại còn coi nàng là ngu ngốc, chẳng lẽ nghĩ nàng không biết minh chủ võ lâm là cái quỷ gì sao?

Lăng Tây Nhi bắt chước dáng vẻ của Long Thanh, không kiên nhẫn trừng mắt thật lớn nhìn hắn, sau đó bước về phía trước một bước, quyết bám sát không tha:

“Ý của ta là, Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn vị trí minh chủ quái quỷ kia có ích lợi gì?”

“Để khống chế thế lực của Thiên Địa Thịnh, bởi vì Thiên Địa Thịnh là tổ chức giang hồ, sở dĩ nó có thể phát triển nhanh chóng như vậy là bởi vì Long Tâm, cũng chính là Lãnh Tuyệt Tâm, hắn là võ lâm minh chủ. Lần này lão Đại nhắm vào chức minh chủ vỏ lâm là do tình thế bắt buộc!”

“Long Tâm? Lãnh Tuyệt Tâm? À!”

Lăng Tây Nhi nghi hoặc sờ sờ ót, lòng ngưỡng mộ đối với Lãnh Tuyệt Tâm sâu sắc hơn một bậc! Thì ra là thế!

“Vậy lỡ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không đoạt được chức minh chủ võ lâm, hắn sẽ cùng minh chủ võ lâm hợp tác?”

Lăng Tây Nhi gian trá mở miệng, trong ánh mắt có vẻ tính toán.

“Đúng!”

Long Thanh dò xét nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gian trá của nàng một cái, trong lòng hơi chột dạ, nàng không phải muốn...

“Ta sẽ khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầu xin ta!”

Lăng Tây Nhi dùng sức quơ quơ quả đấm nhỏ, nét mặt kiên định, nhưng đó là minh chủ võ lâm, chắc hẳn là phải so võ công nha?

“Ngươi?”

Khóe môi mang theo vẻ châm chọc cười lạnh, Long Thanh trực tiếp xoay người, cùng một người không biết trời cao đất rộng nói những lời này quả thực là đàn gảy tai trâu!

Đúng, chính là nàng, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp đoạt lấy chức minh chủ võ lâm, đến lúc đó cầm vị trí này mang ra trao đổi Lãnh Tuyệt Tâm với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Sột soạt, Lăng Tây Nhi cố sức húp hết phần cháo còn lại, âm thanh thật lớn phảng phất giống như muốn tuyên bố quyết tâm của nàng!

Đi một canh giờ lộ trình, vào cảnh nội của Giang Nam, chỉ thấy hoa dại mọc khắp nơi trên núi, trúc xanh và hoa dại sum xuê, trúc xanh một màu xanh rì, trúc trưởng thành cao ngất, trúc mới nhú mơn mởn, xanh ngắt rợp bóng, còn có tiếng suối róc rách, làn nước chảy trong trẻo thuần khiết, phảng phất giống như một bức tranh yên bình tĩnh mịch khiến người lưu luyến không muốn rời xa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chắp tay đứng trên tảng đá bên dòng suối, hai hàng lông mày nhăn lại, trầm tư, đôi mắt đen láy cô đơn nhìn xuống, ánh mắt đăm chiêu.

Ánh nắng chiếu vào khiến áo quần màu trắng của hắn càng trắng như tuyết, không vương một hạt bụi, nổi bật giữa đám hoa dại khắp nơi trên núi và những khóm trúc xanh biếc tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Xe còn chưa dừng lại, Lăng Tây Nhi vội vàng nhảy xuống, a... cảnh vật thật đẹp, từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc đột nhiên cảm thấy yêu mến Giang Nam, nơi này hơi thở của mùa thu không rõ ràng như vậy, ánh nắng rực rỡ và ấm áp chiếu rọi trên người giống như tiết trời của mùa hè.

Nàng từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ vẻ yên tĩnh hiếm có này, chân chậm rãi hướng về bên phải cho đến khi đứng song song với Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng kiêu ngạo.

Nhàn nhạt dò xét gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn sang, trầm mặc, thái độ lạnh lùng biểu hiện không hoan nghênh nàng.

“Tiểu tuấn tử!”

Ngẩng khuôn mặt tươi cười bước tới gần hắn, cố ngước đầu, dâng lên một nụ cười rạng rỡ, xem như lần đầu tiêu cảm tạ hắn đã nương tay.

Ít ra Lãnh Tuyệt Tâm còn sống không phải sao!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.