Càng đến gần cuối năm, xuân ý khắp Đoan Tuấn thành càng dày đặc, khắp các con phố lớn, ngõ nhỏ treo đầy những chiếc lồng đèn màu đỏ, tiếng chiêng trống thường thường truyền đến tai, hội chùa cũng trở nên nhộn nhịp, người người trên phố rộn làng náo nhiệt, mua bán tấp nập, phần lớn là mua bán hàng tết, mọi thứ trên đường càng thêm mới mẻ lạ mắt.
Những thứ này như mời gọi Lăng Tây Nhi, cả ngày chồm ra phía ngoài xe ngựa, nhìn xem ba thứ đồ cổ chướng mắt trước mắt, tất cả hứng thú liền tan biến như trảo hoa quốc, đi lấy bút lông , không ngừng than thở.
Đã nhiều ngày qua, gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng càng ngày càng đen, bởi vì Lăng Tây Nhi học những thứ lễ nghi cung đình rối tinh rối mù cả lên, vài ngày qua chỉ riêng việc thỉnh an cùng lễ tiết trong cung cũng học một cách bừa bãi, làm cho Yến ma ma trong cung nhức đầu nhức óc.
“Ta nói Vương phi nương nương nha, tại sao ngài lại ngốc như vậy, chỉ là mấy nghi lễ vấn an đơn giản thôi, có phức tạp như vậy hay sao. Nô tỳ đã dạy ngài ba ngày rồi, nhưng mà ngài....”
Yến ma ma không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
Lười nhác giương mắt lên, lễ tiết vấn an đơn giản ư? Hết quỳ rồi lại bái, còn nói đơn giản! Mếu máo, nghe từ tai nọ chạy ra tai kia.
“Vương phi nương nương, vì sao ta dạy ngài viết chữ , rõ ràng là viết như vậy, tại sao....”
Lưu thái sư phó cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781514/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.