Rên rỉ, thở dốc, luật động điên cuồng mãnh liệt, mồ hôi tuôn ra như mưa, sau đó chỉ còn lại nhịp thở cùng tiếng hít thở… thật lâu sau hai người cũng chỉ có thể nằm cùng nhau, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình, thật lâu không nói ra lời.
“Vương gia, nương nương, Lục đại nhân mời Vương gia, Vương phi qua bên ấy, nói là đã chuẩn bị xong bữa tối, mừng nương nương đến!”
Ngoài cửa Lục Nhi dường như biết đang có gì đó nên giọng nói rất khẽ khàng, ôn nhu, sợ làm kinh động đến giấc mộng đẹp của hai vị chủ tử.
“Biết rồi!”
Mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi xấu hổ mà đỏ lên, giọng nói của nàng kiều mị, ôn nhu lại mang theo hương vị ma mị mê hoặc lòng người, dường như vẫn còn dấu vết sau cơn hoan ái, hơi thở phập phồng mỏng manh, giống như một con mèo nhỏ nhiều thịt mềm mại đang ngứa ngáy cong người lên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên dường như cũng không chú ý tới, duỗi tay chậm rãi đi dọc theo đường cong nơi sống lưng nàng xuống dưới, giống như vẫn chưa sờ đủ rồi lại đột nhiên phát giác Tây Nhi mượt mà đẫy đà không ít, da thịt trắng nõn cũng trở nên càng mềm mại, trơn bóng, hồng hào, khiến cho người ta yêu thích không buông tay.
“Có phải nương tử nên giảm béo không nhỉ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chu miệng oán trách một tiếng, trên đường đi ăn ba hộp mai tử cao, không thấy chua sao?
“Thật không?”
Tây Nhi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781477/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.