Lại tiếp tục gấp ga gấp gáp bước đi, đột nhiên người đi phía trước dừng lại, làm hại Ninh Băng trực tiếp tông vào lưng hắn, đau điếng đến nước mũi nước mắt đều trào ra.
Người nọ xoay người liếc mắt nhìn Ninh Băng một cái, biểu tình là ghét, làm cho Ninh Băng thấy giận trong lòng.
“Ngươi… tại sao phải đột nhiên dừng lại a, báo hại thiếu chút nữa gãy cái mũi của ta rồi.” Ninh Băng vừa lau nước mắt, vừa xoa xoa cái mũi.
“Chính mình ngu ngốc còn ở đó mà đổ lỗi cho người khác, cái tấm bảng chữ lớn như vậy cũng không phát hiện, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi đi thẳng về phía trước, oán người khác làm gì? Nước mũi nước mắt của ngươi dính vào người ta, ta không phát hỏa, ngươi còn ở đó mà dong dài.” Dung nhan mỹ lệ trước mặt vì kích động mà nhăn nhó.
“Cái gì chữ với không chữ, a, ngự trù phòng, đến rồi a?” Quả nhiên là một tấm biển chữ vàng cực lớn, Ninh Băng sốt ruột tìm Linh Lung, mới lười cùng người này so đo.
Tiến vào ngự trù phòng, quả thật là làm cho hắn ngạc nhiên há hốc mồm. Ở bên ngoài đúng là không thể tưởng được bên trong lại rộng lớn quá cỡ đến như vậy a, vả lại đang có trên một trăm người bận rộn tấp nập. Cũng may tất cả đều đang chú tâm làm việc mới không chú ý tới Ninh Băng vừa xông vào.
Ninh Băng đi đảo một vòng quanh ngự trù phòng to lớn, cũng không gặp thân ảnh Linh Lung, chẳng lẽ nàng đã trở về rồi sao? Lúc này bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-nam-tinh-su/178557/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.