Ninh Băng cùng Linh Lung còn đang trong cơn buồn bực, Ảnh trước hết làm ra phản ứng.
“Vâng.” Ảnh kiên quyết phục tùng mệnh lệnh, phóng một cái, người đã ở đầu tường.
“Nha đầu, đừng thất thần.” Trúc Dạ Thanh đối với Linh Lung còn đang buồn bực lên tiếng.
Linh Lung cùng Ảnh giống nhau, phốc, người đã ở đầu tường, còn hướng công tử nhà nàng ngoắc ngoắc.
Ninh Băng luýnh quýnh, Linh Lung nhà hắn có thể phi thân a, hắn làm sao đây, tường này, có vẻ rất cao, nhìn Linh Lung ở phía trên ngây ngô cười, hắn càng thêm buồn bực.
Còn không có suy nghĩ cẩn thận, phốc, hắn bị người nào đó ôm lấy cũng phóng lên tới đầu tường, má ơi, lão công hắn cũng biết bay, ngày khác hắn cũng muốn bắt chước.
Nhìn xuống phía dưới tường, Ninh Băng ngây người, địa phương gì thế này, cứ như bãi tha ma?
“Công tử, ta lại đến địa phương kỳ quái rồi.” Linh Lung cũng hiểu được nơi này thật hoang vắng.
Cái sân hảo lớn, chung quanh cao cao tường viện, bên trong cỏ hoang um tùm, còn có một khoảng đất trống cằn cõi, chỉ có mấy cây linh tinh mọc, nhưng đã khô héo trong gió, nơi này, thật là nơi thích hợp để quay phim ma quỷ a.
Ninh Băng mở to hai mắt mới nhìn thấy một cái tiểu ốc được làm bằng cỏ tranh, hắn nghiêm trọng hoài nghi cái tiểu ốc kia có chịu nổi một trận mưa to không.
“Thanh, ngươi xác định nơi này có người ở?” Ninh Băng túm lấy tay áo Trúc Dạ Thanh, không xác định hỏi, tiểu phong còn hợp thời thổi thổi, Ninh Năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-nam-tinh-su/1576555/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.