Cái chụp màu đen vô cớ rơi xuống, cho dù Lâm Phi né rất nhanh nhưng vẫn bị chụp vào bên trong, phiến đá cứng nhắc bắn tóe ra đốm lửa nhỏ.
Thì ra cái chụp này chính là chiếc lồng sắt màu đen, một trụ thép cực lớn, thô như cánh tay của đứa trẻ, ửng lên sắc bén, không phải là thứ bình thường.
“Ha ha, tiểu tử ngươi hủy Hắc Phong trại của ta, phế cánh tay trái của ta, không ngờ rằng bản thân cũng có ngày này chứ!”
Trong mật thất, không biết ánh đèn sáng lên từ lúc nào, một bóng người bước ra.
Đại đương gia Hắc Phong bước ra từ trong bóng tối, mặt trắng bệch giống như mặt người chết, đó là do hao hụt khí huyết nặng nề, nếu không phải né tránh kịp thời thì một đao đó không phải chỉ là phế đi cánh tay trái mà còn lấy cả mạng của Hắc Phong.
Giờ phút này Hắc Phong tràn đầy thù hận, chẳng khác nào nước từ trên trời rơi xuống, liên miên vô tận.
Tất cả đều vì tên tiểu tử này!
Tuy mạo hiểm một lần, nhưng Hắc Phong đã dụ được đối phương vào trong, khiến đối phương rơi vào bẫy của hắn, giải quyết một mối nguy hiểm lớn.
Lâm Phi phát hiện mình bị chụp trong lồng sắt, lồng sắt lõm xuống tảng đá, ngoại lực không thể nào mở được, ánh sáng chói lóa trên trụ sắt có thể thấy rằng đây không phải là trụ sắt bình thường.
“Hay cho một lão đại Hắc Phong, lại dùng cách tự hại mình để dụ ta vào trong, không hổ là boss của năm nghìn điểm PK!”
Vốn dĩ cho rằng chém giết đối phương, không ngờ đối phương lại giảo hoạt hơn mình tưởng tượng, suýt chút nữa trúng kế của đối phương, may mà phản ứng kịp thời.
Lâm Phi nhìn đối phương nói: “ Ngươi cho rằng chiếc lồng sắt bé tý này có thể nhốt được ta sao?”
Sắc mặt Hắc Phong trắng bệch, ánh mắt đầy thù hận nói: “Ta thừa nhận ngươi lợi hại, nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật một phương, nhưng đáng tiếc là ngươi lập tức phải chết ở đây, ta sẽ lột da rút gân ngươi, sống không bằng chết, còn chiếc lồng sắt này chính là chế tác đặc biệt, ngươi đừng hòng phá nó ra, nếu không tin ngươi cứ thử coi.”
Lâm Phi không thử, bình tĩnh nói: “Ngươi biết ta là ai không, ta là tam thiếu của Lâm gia, ngươi dám giết ta, Lâm gia sẽ không tha cho ngươi!”
Không nói còn tốt, nói ra Hắc Phong hơi ngớ người, sau đó cười điên dại.
“Ha ha, thì ra ngươi là phế vật, chả trách ngươi dám ra tay với Hắc Phong trại, đáng tiếc ngươi chọn nhầm đối tượng rồi, đến nỗi bản thân bản thân đã rơi vào lồng giam giữ, có điều ngươi yên tâm đi, Lâm gia sẽ nhanh chóng nối gót ngươi, ta tin rằng ngày đó không còn xa nữa.”
Là đại đương gia của Hắc Phong trại nên Hắc Phong ít nhiều cũng biết chút về tam thiếu của Lâm gia, một tên công tử nhà giàu, chỉ vì tranh đoạt tình nhân mà đánh nhau, cá gì cũng không phải, nhưng người này lại phế đi cánh tay trái của bản thân, đúng là trò đùa của ông trời.
Ánh mắt Lâm Phi sợ hãi nói: “Ngươi muốn tiêu diệt Lâm gia ta? Thủ đoạn thận độc ác, nhưng chỉ dựa vào người của Hắc Phong trại các ngươi thật sự có thể tiêu diệt được Lâm gia ta sao, cha ta là cao thủ huyền giả, nếu các ngươi thực sự dám ra tay thì người chết đầu tiên chính là các ngươi.”
Hắc Phong lại cười lớn nói: “Dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi, vậy thì để ngươi chết một cách minh bạch, có người cùng chết vơi ngươi, cha ngươi ra khỏi nhà mà không về, lẽ nào ngươi không hiểu? Ta không ngại nói với ngươi, người cha ma quỷ của ngươi giờ này đang bị nhốt dưới sườn núi Hắc Phong, sau bảy ba hai mươi mốt ngày, phù văn đại trận sẽ hoàn toàn luyện chết ông ta, mất đi ngọn núi huyền giả lớn này thì Lâm gia làm sao có thể tiếp tục đứng vững ở Quy Nguyên thành.
Lâm Phi không hiểu nhiều về cha của mình, đi ra mà không trở về, hắn hiểu rõ, nhưng không ngờ lại bị người khác dùng trận pháp nhốt lại, trận pháp đó còn là phù văn đại trận.
Lâm Phi lắc đầu nói: “Nhất định là ngươi đang nói dối, cha ta chính là cao thủ huyền giả, đại trận phù văn thì đã làm sao, làm thế nào có thể nhốt được cha ta!”
Hắc Phong nhìn tên tiểu tử này vẫn không tuyệt vọng, hắn để lộ biểu cảm không cho là đúng, “nếu là năm vị huyền giả và hai vi phù sư cấp ba cùng nhau tiến hành bày phù văn trận thì sao?”
“ Cha ngươi chết trong tay họ, người làm con như ngươi lại chết trên tay lão tử, cha con ngươi thực sự có duyên!” Hắc Phong cười đắc ý, đích thân kích vỡ tất cả sự dựa dẫm của đối phương, không nghi ngờ gì đây là một việc vô cùng có thành tựu.
Hắc Phong muốn nhìn thấy đối phương sụp đổ niềm tin, nhưng tên tiểu tử này lại không lộ ra biểu cảm sụp đổ nào, ngược lại lại lộ ra ánh mắt khinh miệt, lại một lần nữa đả kích đến Hắc Phong.
“Lẽ nào ngươi không sợ sao? Nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, thì ta có thể suy nghĩ để cho ngươi sống lâu thêm chút.” Hắc Phong dựa vào tường, đắc ý nói.
Ánh mắt Lâm Phi biến sắc, đột nhiên cười lớn nói: “Một cái lồng sắt nhỏ muốn nhốt được ông đây, nằm mơ đi, mở ra cho ta!”
Hắc Sát đao chém xuống, ánh sáng trắng lấp lánh giống như một cảnh ánh sáng trắng.
Dưới Hắc Sát đao gọt sắt như bùn thì trụ sắt thô như cánh tay mất đi năng lực chống cự, giống như một miếng đậu hũ, trong chốc lát bị cắt thành mấy khúc, Lâm Phi từ bên trong đột phá thoát ra, chân khẽ động đã cắt đứt trụ thép phá không xông ra.
Phì phò.
“Làm sao có thể như vậy được, đây là kim cương bách luyện, ngay đến cả cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên cũng không phá được tại sao ngươi lại có thể ra ngoài được.”
Lúc trước Hắc Phong tiêu hao nhiều khí huyết, Lâm Phi bỗng nhiên làm loạn, hắn không kịp trở tay, đợi đến lúc hắn trở tay thì đã không còn kịp nữa, liền gào lên đau khổ.
Mấy khúc trụ sắt nhỏ phá không bay ra lúc đầu cắm vào trên người Hắc Phong, ghim hắn ở trên tường, một đường sáng màu trắng đỡ trên cổ hắn.
Làm sao Hắc Phong có thể ngờ, lồng giam dày công chế tạo cuối cùng cũng có ngày dùng trên chính bản thân mình.
Trong lòng Lâm Phi cảm thấy may mắn, nếu như bản thân không mang theo Hắc Sát đao thì suýt chút nữa thất bại trong gang tấc, trở thành tù nhân của người ta.
Quan trọng là, hắn moi được tin tức của phụ thân mình từ miệng Hắc Phong.
Trước đây hắn cho rằng cha mình bình an vô sự, nhưng ai ngờ rằng ông lại bị người khác dùng phù văn trận nhốt lại, tình hình vô cùng nguy hiểm, Lâm phi bất giác thấy sốt ruột.
“Kẻ thất bại, không có tư cách biết!”
Lâm Phi giơ tay lên chém một đao, chặt đứt tứ chi của Hắc Phong, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“A!”
Toàn thân bị cố định trên tường, Hắc Phong đau đến mức không muốn sống, hắn biết rằng bản thân thực sự tiêu rồi.
“ Cho ta một cái chết thoải mái!”
Tứ chi bị phế, Hắc Phong miễn cưỡng chống đỡ, hắn chỉ còn cách cái chết không xa.
“Tiễn ngươi lên đường cũng được thôi, nhưng ngươi phải nói cho ta kho báu của Hắc Phong trại ở chỗ nào!”
Đây chính là nguyên nhân tại sao Lâm Phi không giết Hắc Phong.
Hắc Phong trại là do Trương gia bồi dưỡng nên, chắc chắn không thiếu bảo vật, trên con đường tu luyện võ đạo thì tài nguyên chỉ đứng sau thiên phú.
Thiên phú tốt như thế nào nữa mà không có tài nguyên lớn thì đừng mơ trở nên nổi trội.
Bao nhiêu thiên tài bị hủy ở trên tài nguyên, cuối cùng sống cuộc sống bình thường, không thể trở thành cường giả một phương trên đại lục.
Chắc chắn kho báu của Hắc Phong có rất nhiền tài nguyên, đồ tốt không thể dễ dàng cho người ngoài.
...
“Kho báu ở dưới mật thất này...”
Hắc Phong mất đi niềm tin có thể sống tiếp.
Mất đi tứ chi giống như mất đi thực lực cả cơ thể, rơi vào tay người khác cũng sẽ chết chi bằng chết ở đây.
Sau một hồi tìm kiếm, Lâm Phi phát hiện cửa vào kho báu nhưng hắn không vội vã đi vào.
“Tất cả những thứ trong khó báu của Hắc Phong trại, bây giờ đều thuộc về ngươi, ngươi có thể đi vào, tất cả mọi thứ đều là của ngươi, chỉ cầu xin ngươi cho ta được chết thoải mái.”
Lâm Phi đi lại, há miệng cười nói: “Thật không hổ là đại đương gia của Hắc Phong Trại, sắp chết rồi còn phải chơi ta một vố, nếu như ngươi đã muốn ta đi vào như vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!”
Lâm Phi mạnh mẽ túm lấy Hắc Phong lôi từ trên tường xuống, sau đó ném đại đương gia Hắc Phong này vào cửa kho báu.
“Đừng mà!”
Hắc Phong hét lớn.
Phì phò.
Cơ quan hai bên kho báu bị kích động bắn ra rất nhiều tên ngầm, sắp chết Hắc Phong cũng không ngờ rằng bản thân lại chết dưới tên ngầm của kho báu, hắn bó thành một con nhím trông rất thê thảm.
Lâm Phi nhìn qua một lát, hít một hơi khí lạnh.
“Đúng là một kẻ tàn ác, lại có thể bố trí nhiều phá canh tiễn như vậy ở bên ngoài kho báu!”
Phá huyền tiễn uy lực bình thường, nhưng phá canh tiễn giá trị không hề nhỏ, một mũi ít nhẫn cũng phải ngàn lượng bạc, xung quanh kho báu ít nhất cũng bố trí một trăm mũi.
Ngay đến cả cao thủ huyền giả nếu như trở tay không kịp mà phải đối mặt với nhiều phá canh tiễn như vậy thì ắt phải chết.
Lâm Phi sợ hãi toát mồ hôi. Nếu như lúc chuẩn bị bước vào không thêm một chút đề phòng thì có lẽ người chết ở trong đó là chính mình.
Sắp chết còn phải hại người, chả trách điểm PK lại cao như vậy.
“Giết chết Võ Đạo cửu trùng thiên Hắc Phong, điểm PK năm ngàn, đạt được mười vạn điểm kinh nghiệm, đạt được hai trăm năm mươi điểm danh vọng!”
Ha ha, mười vạn kinh nghiệm đến tay rồi.
Lâm Phi vô cùng hưng phấn, có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Phi đạt được mười vạn điểm kinh nghiệm, cách thăng cấp lại nhanh thêm một bước.
Vui mừng vẫn chưa kết thúc thì hệ thống lại truyền đến âm thanh.
“Điểm danh vọng đạt đến năm trăm điểm, ngươi có muốn đổi gì không!”
Lâm Phi nao nao, hết sức kinh ngạc, năm trăm điểm danh vọng nhanh như vậy đã gom góp được rồi?
Không biết trên đường Lâm Phi đánh vào, điểm PK của sơn tặc núi Hắc Phong cũng không ít, trong đó giết chết năm đương gia, bốn đương gia, thì điểm danh vọng bất giác tăng lên.
“Đổi điểm danh vọng!”
Nếu như bình thường thì Lâm Phi nhất định sẽ không làm.
Được biết phụ thân gặp nạn, sắp bị phù văn trận pháp luyện chết thì Lâm Phi càng phải hành động.
Ba vị huyền giả, hai vị phù sư đều không phải là người thật thà, hắn cảm thấy nhất định phải nâng cao năng lực của bản thân, nếu như đổi năm trăm điểm danh vọng thành một vật phẩm thích hợp thì nói không chừng hắn sẽ có thêm một con át chủ bài.
Võ Đạo thất trùng thiên vẫn còn quá yếu.
...
Lần trước đài danh vọng không thở chạy bởi vì điểm danh vọng chưa đạt đến mức quy định. Lâm Phi có chút gấp gáp, hắn lập tức mở đài danh vọng.
“Chúc nừng người chơi Lâm Phi, bây giờ ngươi có năm trăm sáu mươi điểm danh vọng!”
Trong mắt Lâm Phi xuất hiện màn hình giả thuyết, giống như thương thành trong game, chỉ có nội dung không giống nhau, trước mắt chỉ có một trang, phía sau đang ở trong trạng thái đóng băng.
“Người chơi Lâm Phi, có thể đổi vài lựa chọn dưới đây!”
“Điểm danh vọng đổi kinh nghiệm, một điểm danh vọng có thể đổi năm ngàn điểm kinh nghiệm. ( Chú ý: năm trăm điểm danh vọng mới có thể bắt đầu đổi!)”
“Điểm danh vọng đổi huân chương danh vọng, huân chương danh vọng có tác dụng tăng đối kháng, ( chú ý: loại huân chương này cần năm trăm điểm danh vọng!”
“Điểm danh vọng đổi đan dược trị thương, sử dụng loại đan dược này sẽ hồi phục vết thương nhanh chóng, ( chú ý: loại đan dược này cần năm trăm mười điểm danh vọng đổi được một viên!)”
“Phát rồi, phát rồi!”
Lâm Phi ngẩn người, sau đó cười ha ha, không thể kìm nén nổi kích động trong lòng.
Bất luận thế nào, hắn đều không thể tưởng tượng, mở điểm danh vọng lại mang đến nhiều lợi ích như vậy.
Đổi kinh nghiệm, đổi huân chương, đổi đan dược, đối với Lâm Phi không cần biết là cái nào trong đó cũng đều là sự giúp đỡ vô cùng to lớn.
Cho đến lúc này, Lâm Phi mới thực sự hiểu được, trước đây bản thân mở chỉ là tác dụng bình thường trong đó, bây giờ cái mà hắn mở mới là tác dụng thăng cấp.
Đây mới là hệ thống thăng cấp thật sự.
Ba loại lựa chọn, Lâm Phi không suy nghĩ gì chọn ngay loại thứ nhất đó là đổi kinh nghiệm, là loại có tác dụng giúp đỡ lớn nhất bây giờ.
“Đổi kinh nghiệm!”
Màn hình giả thuyết xuất hiện một cái khung.
“Mời nhập vào số đổi!”
“Năm trăm điểm!”
“Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã đổi năm trăm điểm danh vọng, đạt được hai trăm năm mươi vạn điểm kinh nghiệm!”
Trong phút chốc Lâm Phi cảm thấy một đầu ánh vàng rơi từ trên trời xuống, cả người lâng lâng.
Hai trăm năm mươi vạn kinh nghiệm, vừa đủ để thăng hai cấp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]