Chương trước
Chương sau
Vị đại đương gia Hắc Phong này sợ đến mức thân hình ngưng trệ trong không trung.

Cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên sợ hãi sao? Chắc chắn không thể!

Nếu đổi thành phù văn thì tình hình hoàn toàn khác. 

Phù văn thuộc loại đồ hộ mệnh, người bình thường làm sao nỡ lấy ra dùng, chỉ phàm là thời khắc quan trọng mới dùng thôi, uy lực của phù văn đều không tồi.

Còn tại sao lại khiến Hắc Phong xuất hiện trạng thái thất thần tạm thời thì trên thực tế xuất phát từ một tấm phù văn của Lâm Phi.

Không sai, chính là một tấm phù văn. 



Hắc Phong tin chắc sẽ giành thắng lợi chỉ với một đao, nhưng bởi vì có sự xuất hiện của phù văn cho nên từ đó đã xuất hiện chênh lệch.

“Hỏa Cầu phù!” 

“Băng Đống phù!”

“Hàn Băng phù!”

“Cự Thạch phù!” 



Hắc Phong không thể tỉnh táo trở lại được, không hiểu tại sao một tên tiểu tử thối làm sao có thể có nhiều phù văn như vậy.

Không phải Hắc Phong chưa từng giết phù sư, số phù sư chết trong tay Hắc Phong ít nhất cũng phải đến hai trăm người, đương nhiên hơn nửa số đó là phù sư cấp thấp, ví dụ như phù sư cấp một và đệ tử của phù sư. 

“Ngươi chơi xấu!”

Đối mặt với phù văn đầy trời, da đầu Hắc Phong trở nên tê dại, do là xuất hiện đột ngột cho nên phù văn hộ thể cũng chưa mang ra.

“Phá Không trảm!” 

Hắc Phong giận giữ hét lớn, đao thức vừa thu lại, đối phó được bao nhiêu phù văn, nếu không phải là dùng phù văn để chặn lại thì có thể thực lực Võ Đạo cửu trùng thiên cũng đừng mơ hoàn thành tốt mà không tổn hại gì.

Thật ác độc, đến nỗi đây phải là chỗ chết của bản thân.

Trước nay đều là Hắc Phong giết người, chứ chưa từng có người dám có ý động đến Hắc Phong, nhưng hôm nay lại có người động đến hắn, suýt chút nữa đã mắc bẫy, chết không có đất chôn. 

“Giết người không có gian lận!”

Lâm Phi buồn cười quá, Hắc Phong đại đương gia này có vẻ không xứng đáng với chức vụ.

Nếu là tình hình khác thì thật không lưu tâm mà thu nhận Hắc Phong trở thành một trợ thủ trong đó, nhưng năm ngàn điểm PK  thì hắn thà lựa chọn cách thứ hai. 

Còn về phù văn vừa nãy, chỉ là thứ mà lão già Tang Ma để lại.

Tang Ma mới có hai trăm điểm PK, lão đại của Hắc Phong trại có năm ngàn điểm PK, Lâm Phi nghĩ không ra là có việc gì xảy ra.

Trừ phi, bản thân điểm PK của sơn tặc nhiều sao? 

Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này. Giết chết lão đại của Hắc Phong trại trước rồi nói.



Hàn Băng, Băng Đống, Hỏa Cầu, Cự Thạch... 

Hàng loạt phù văn xuống, Hắc Phong trông thật là tồi tệ, dưới thân thể khôi ngô là quần áo bị rách nát, lộ cả ra cơ bắp săn chắc, trên người đầy vết sẹo, máu chảy ra từ vết thương.

Nếu không phải Hắc Phong đã tu luyện một môn công phu ngoại môn thì dưới một bó phù văn lúc nãy thì bản thân ắt sẽ phải chết.

Đối chọi một hồi, đã tiêu hao không ít huyền khí, đại đương gia Hắc Phong không dám khinh thường người này nữa, người miệng nam mô bụng một bồ dao găm này suýt chút nữa đã lấy mạng hắn. 

“Ngươi được đấy, hôm nay ta để cho ngươi đắc ý, ngày khác ta nhất định tiêu diệt cả gia đình ngươi, chó gà cũng không tha!”

Hắc Phong buông một câu nói đầy căm hận, tháo chạy về phía sau, đây là tác phong nhất quán của sơn tặc ngay cả đại đương gia cũng không ngoại lệ.

“Người này rất lợi hại, một lúc có thể vung ra nhiều phù văn như vậy, có quỷ mới biết có còn nữa không nếu như vẫn còn phù văn thì hôm nay muốn giết hắn là vô cùng khó khăn, nhưng nếu từ bỏ nơi này như vậy thì những thứ này ắt sẽ rơi vào tay tên tiểu tử kia, đúng rồi, sao ta có thể quên được chứ, những thứ được bố trí ở nơi đó!” 

Đường đường là lão đại Hắc Phong lại lựa chọn tháo chạy, điều này nằm ngoài dự đoán của Lâm Phi.

“Thằng cha tốt, da mặt thật dày, năm vạn điểm PK của ông đây không phải dễ trốn mất như vậy!”

Lâm Phi nhếch miệng cười, đuổi theo Hắc Phong. 

“Lão đại của các ngươi không cần các ngươi nữa rồi, các ngươi còn liều mạng gì nữa.”

Dưới huyền khí cổ tức, trong sơn trại, không ít người nhìn thất đại đương gia nhà mình chạy trốn.

Thiết nghĩ chỉ là chuyện bình thường, nhưng những người vẫn còn đang chống cự đã thực sự mất niềm tin, đại đương gia cũng bỏ chạy rồi vậy họ ở lại đây không phải là chờ chết sao. 

“Không xong rồi, đại đương gia chạy rồi.”

“Mọi người chạy mau!”

“Không chạy sẽ mất mạng đó!” 

Hắc Phong trại hung tàn nhưng người hung tàn là Hắc Phong. Hôm nay Hắc Phong lâm trận tháo chạy, trụ cột của họ đã mất thì họ ắt mất đi niềm tin chiến đấu, từ bỏ chống chọi và quay lưng tháo chạy.

Phá vỡ hoàn toàn trận tuyến, vệ sỹ Hắc Giáp xông vào như bầy lang sói, thi thể trên mặt đất lại một lần nữa nhiều lên.

Không còn cách nào, chuẩn bị tinh thần một lát, tất cả những sơn tặc không kịp thoát thân này đều chết dưới tay vệ sỹ Hắc Giáp. 

Trong ngoài hai vòng vây, dẫu cho Hắc Phong sơn tặc mọc cánh cũng chạy không thoát.



“Được đấy, để xem hắn muốn chạy đi đâu!” 

Thân pháp của Lâm phi rất nhanh, đặc biệt là sau khi khởi động hệ thống điểm PK, phàm là người đã được xác định khi thì khi ở trong một phạm vi nhất định đều có thể tìm ra vị trí hành tung chính xác.

Định vị theo dõi, đúng là thứ tốt!

Lâm phi chủ yếu hiểu về bộ phận chủ yếu của hệ thống thăng cấp, còn về sắp xếp chi nhánh thì thật sự không hiểu. 

Cùng với việc chi nhánh không ngừngđược mở ra thì sự hiểu biết của Lâm Phi về hệ thống thăng cấp này không ngừng tăng lên, thậm chí còn hy vọng mở được hết chi nhánh.

Nếu không phải mở điểm PK thì nói không chừng Hắc Phong thật sự có cơ hội trốn ra ngoài.

Việc báo thù của một cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản mà là khủng bố khác thường, Lâm Phi không hy vọng chuyện này xảy ra. 

Hắc Phong nhất định phải chết.

Nhất định phải lấy được năm ngàn điểm PK. Mười vạn kinh nghiệm phải về ngay.

Sau khi vào phòng nghị sự, Lâm Phi phát hiện mật đạo dưới lòng đất hắn đã nhảy xuống không chút do dự, hệ thống nhắc nhở Hắc Phong đang ở trong mật đạo. 

Mật đạo không quá dài, Lâm Phi nặn ra một cái phù văn, thêm cho bản thân Thuẫn Giáp phù, Phòng Ngự phù trong phù văn.

Dùng phù văn này, thì tất cả những thứ ở chỗ bí mật như tên bắn lén đều có thể cản được.

Luận phù văn, thì phù văn trong tay Lâm Phi cũng không ít, khi dùng thì tự nhiên vung tay quá trán, không tiếc chút nào. 

“Có cổ quái!” sau khi đi được một nửa, Lâm Phi khẽ nhếch miệng cười.

“Tên Hắc Phong này vẫn muốn dùng chiêu giấu giếm sao? May mà gặp ta, nếu không thì ngươi thực sự thành công rồi!”

Bây giờ hệ thống điểm PK đã bắt đầu tác dụng. 

Hắc Phong ẩn nấp sâu hơn chắc hẳn cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại có thể lộ kẽ hở, đến mức bị tìm ra nơi mình ẩn náu.

Theo chỉ dẫn của hệ thống, Lâm Phi dễ dàng tìm thấy vị trí đại khái.

Cửa ngầm. 

Đây có gì khó chứ.

Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng Lâm Phi đã tìm thấy một tờ phù văn màu sắc đăc biệt trong túi của phù sư..

Trá Đạn phù văn! 

Phù văn cấp bốn.

Đây là bảo bối của Tang Ma, lúc bình thường hắn không nỡ dùng nhưng cuối cùng lại bán rẻ cho Lâm Phi.

“Kỹ thuật phù văn trên thế giới này thực sự không tồi, đến cả Trá Đạn phù văn cũng tạo ra được.” 

Lâm Phi rất ngạc nhiên, Trá Đạn phù văn thuộc loại phù văn đặc biệt, người biết thật sự không nhiều, một tấm Trá Đạn phù văn tương đương với thứ có giá mà không có bán trên chợ đen trước kia.

“Bắt đầu!”

Trá Đạn phù văn được vứt ra, lực lượng thần hồn dẫn động. 

“Đùng đoàng!”

Một trận động đất núi rung mật đạo, bên rìa mật đạo tách ra một cái cửa, to như cửa hầm mỏ, bên trong đen kịt.

“Không phải ẩn náu nữa, ta biết ngươi ở trong đó, ra đi!” 

Lâm Phi bị chấn động tim đập thình thịch, thầm nghĩ: “Sức mạnh của Trá Đạn phù văn thực sự ghê gớm, nếu ném ra mười cái Trá Đạn phù văn thì huyền giả cũng bị giết chết trong phút chốc sao? Đáng tiếc phải là phù văn cấp năm mới có thể tạo ra Trá Đạn phù văn!”

Khụ khụ!

“Rốt cục ngươi là ai!” 

Vốn dĩ Hắc Phong định sử dụng hồi mã thương nhưng ai có thể ngờ rằng lại bị người khác sử dụng chiêu không thể chạy toát, hắn bị nhốt chết ở trong.

Đây là một kho báu của Hắc Phong.

Ngoài rất ít người biết ra, thì ai cũng không biết trong mật đạo thoát thân sẽ có một kho báu của Hắc Phong trại, nếu không phải Lâm Phi có hệ thống thì e rằng sẽ không thể phát hiện chỗ kỳ diệu trong đó. 

“Ngươi đã là người sắp chết, hà tất phải biết chứ!”

“Muốn ta chết, có bản lĩnh thì tự mình đi vào!” tiếng Hắc Phong từ trong động truyền ra, trong ngữ khí dường như để lộ trong lòng đã có dự tính.

“Lấy mạng ngươi, dễ như trở bàn tay!” Lâm Phi cười lớn. 

“Khốn kiếp!”

Kể từ sau khi nhìn thấy sự lợi hại của phù văn, Lâm Phi đã ngộ ra một điểm, làm người cần phải nói một thủ đoạn nhất định, bản thân kế thừa phù văn học hoàn mỹ, tại sao phải đánh đánh giết giết.

Nếu như phù văn không phải là một đạo cụ rất tốt thì sao? 

Đương nhiên, không phải nói là Lâm Phi từ bỏ luyện võ, mà là tiến hành đồng bộ, cùng tiến bộ.

Giả thuyết phù văn học thế giới chính là lục địa to lớn, nếu như không tăng cường lợi dụng, Lâm Phi đều sẽ khinh thường bản thân.

“Băng Đống phù!” 

Không cần biết không gian lớn như thế nào, chỉ cần Băng Đống phù xuống thì có một không cảnh lạnh giá.

Cái mà Lâm Phi lấy ra là bản tăng cường, uy lực tăng lên gấp đôi, có thể khống chế Băng Đống trong không gian kín.

Cho dù không thể nhìn rõ tình hình bên trong, thì dưới tác dụng của Băng Đống phù, cuộc sống của người ở trong đó sẽ không dễ dàng. 

Sự thật dường như Hắc Phong muốn chửi thề.

“Gặp qủy rồi, rốt cục tên này là ai, đây là phù gì, canh khí của ta cũng không thể chống cự.”

Dưới canh khí hộ thân, tuy Hắc Phong không thể chống cự, nhưng một khi huyền khí không đối kháng, thì dường như máu muốn đông lại vậy, đây là một việc nguy hiểm đến tính mạng. 

“Không được rồi, nếu tiếp tục như thế này, ta nhất đinh sẽ chết!”

Hắc Phong cắn răng quyết định, bất luận thế nào cũng phải tiêu diệt tên tiểu tử này, không sợ phải trả một cái giá nhất định nào đó.

Vốn dĩ bản thân muốn dẫn dụ Lâm Phi vào mật đạo đã bố trí cơ quan, nhưng kết quả tên tiểu tử này lại có thần linh giúp đỡ, đã không mắc bẫy lại còn tìm ra nơi bản thân ẩn náu. 

Bi kịch, vô cùng bi kịch.

Sau khi canh khí một lần nữa xé rách Hàn Băng, Hắc Phong bắn ra trực tiếp.

“Lẽ nào tên đó mắc bẫy rồi?” 

Lần đầu tiên Lâm Phi lấy Băng Đống phù phiên bản tăng cường ra dùng, tạm thời chỉnh sửa cấu tạo trong đó, để chỉnh sửa phù văn trở thành trạng thái hoàn mỹ.

Vù.

Hàn phong thét gào. 

Một bóng đen nhảy ra cửa động, chém xuống một đao, bất kể thời cơ hay là thời gian, thì lựa chọn là lý tưởng nhất.

“Ngươi chết chắc rồi!” Hắc Phong cười man rợ.

Trong tình hình nguy hiểm như vậy, Lâm Phi vẫn không lộ ra chút lo lắng nào, tay trái hắn vừa vẫy lên một đao sắc bén bay lên dễ dàng. 

Hắc Phong cảm thấy trọng lượng trên tay nhẹ hơn, không thể tin nổi bảo đao luôn bên mình lại bị người khác chặt đứt, rốt cục đối thủ sử dụng vũ khí gì, ngay cả phàm binh thượng phẩm cũng không thể chặt đứt bảo đao của mình.

Một chiêu sai, nhiều chiêu sai.

Không hay rồi!” 

Bảo đao bị người khác bổ đứt, một lần nữa lưỡi đao sắc bén lại lóe lên, dù cho tốc độ của Hắc Phong có nhanh hơn nữa, thì cũng không thể sánh với đao pháp của Lâm Phi, cánh tay trái đứt rời khỏi cơ thể, máu tươi phun ra, trong phút chốc mất đi hai ba phần thực lực của cơ thể, hít một hơi khí lạnh, quay người xông vào trong cửa ngầm không dừng lại lát nào.

“Chạy đi đâu!”

Lâm Phi không muốn tên này biến mất một lần nữa, nên ngay lập tức vung đang xông vào trong. 

“Không hay rồi, trúng kế rồi!”

Vừa mới vào trong cửa ngầm, khí tức hàn băng ập tới, đồng thời một bóng đen trên không chụp xuống, Lâm Phi nhanh nhẹn lăn mình, sau đó tiếng “đùng đoàng” rất to vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.