Chương trước
Chương sau
Không đến nửa giờ, đám chim này đã bay hết một vòng lớn ở Huyền Ất Sơn, khắp nơi chỗ nào cũng đều có phân chim, mùi thối bốc lên khắp trời.
"Ai! Đến cùng là ai làm, ta muốn giết hắn!"
"Con ếch xanh kia với đám chim bay này khẳng định đều là do cùng một người giở trò quỷ, đã bắt không được con ếch xanh kia, vậy liền đem bọn chim này nướng đi!"
"Nói đúng, nhất định không được cho ta biết là ai!"
"..."
Mặc dù lũ chim này vẫn luôn ở trên trời, nhưng Huyền Ất Sơn thế nhưng là tông môn võ đạo, cho dù là ngoại môn đệ tử bình thường thì cũng là Hoàng giai sơ kỳ, muốn đối phó với lũ chim này còn không phải quá đơn giản sao?
Rất nhanh, tất cả chim bay đều bị bắt lại, so với con ếch xanh kia thì lũ chim này chỉ là cái máy phun phân mà thôi, căn bản là không có cách nào tránh khỏi đuổi bắt của võ giả.
Đám người vốn dĩ dự định nướng toàn bộ lũ chim này, nhưng ngại là khi vừa đến gần sẽ bị bắn. Cả mặt đều là phân chim, vạn bất đắc dĩ chỉ đành có thể tìm chiếc lồng nhốt bọn nó lại.
"Hừ, đến cùng là ai đang giở trò, hại chúng ta thật thê thảm."
"Quả thật quá ghê tởm, chúng ta đi báo với chưởng môn a."
"Đúng vậy, chưởng môn thần uy cái thế, thiên hạ vô song, nhất định có thể bắt cái tên giở trò quỷ này lại."
"..."
Thế là sau khi trải qua một phen thảo luận, mấy tên trưởng lão quyết định đi mời chưởng môn xuất thủ.
Mà lúc này Bạch Nghiệp còn không biết đã xảy ra chuyện, ngồi xếp bằng ở trước lò luyện đan điều khiển hỏa diễm, tiếp tục luyện chế đan dược.
Về phần những động vật đã ăn đan dược của hắn kia, sau khi xác nhận không có chết, liền được hắn phóng sinh, nhưng chính hắn cũng không ngờ được rằng một con ếch xanh cùng một đám chim có thể náo loạn ồn ào đến như vậy.
"Chưởng môn, chúng ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Lúc này, mấy tên trưởng lão đến đến bên ngoài đại điện, khom người nói.
Loading...
"Ừ, vào đi."
Bạch Nghiệp hững hờ nhẹ gật đầu, hai tay vẫn đang thao túng hỏa diễm, nhìn qua thì rất chuyên tâm.
Được cho phép, mấy tên trưởng lão nhìn nhau, lập tức tiến lên phía trước nói:
"Chưởng môn, ngày hôm qua không biết từ nơi nào xuất hiện một con ếch tinh biết nói chuyện, khắp nơi yêu ngôn hoặc chúng, hại cho chúng ta khổ không thể tả."
"Đúng vậy đúng vậy, buổi sáng hôm nay không biết lại từ đâu bay đến một đàn chim, tiêu chảy khắp nơi, toàn bộ Huyền Ất Sơn đều sắp biến thành núi phân chim."
"Chúng ta hoài nghi là bên trong sơn môn có người đang cố ý giở trò quỷ, hi vọng chưởng môn có thể bắt hắn."
"Mong chưởng môn làm chủ!"
Nghe xong trưởng lão bẩm báo, Bạch Nghiệp sững sờ, con ếch yêu quái biết nói chuyện? Chim rớt phân ở khắp nơi? Sẽ không phải là những động vật ta đã phóng sinh đó chứ?
Nghĩ tới đây, ngón tay Bạch Nghiệp run lên, linh lực bỗng nhiên mất đi không chế.
"Không hay rồi!"
Nhận ra được nhiệt độ trong lò đan tăng lên nhanh chóng, Bạch Nghiệp vội vàng hô to:
"Chạy mau!"
Nói xong, thân hình Bạch Nghiệp lóe lên, biến mất tại chỗ.
Ầm ầm!
Một trận chấn động kịch liệt mang theo khói đặc cuồn cuộn từ trong đại điện tản ra ngoài, hình thành một cái đầu lâu âm trầm đáng sợ, Bạch Nghiệp đứng bên ngoài đại điện nhẹ nhàng thở ra:
"Hô, may mà ta chạy nhanh."
Nhìn bộ dạng đó, hiển nhiên là quen thuộc từ lâu.
Nửa ngày sau, mấy bóng người quần áo tả tơi, toàn thân đen thui từ bên trong đi ra.
Bạch Nghiệp giật nảy mình:
"Các ngươi là ai?"
"Chưởng môn, là ta, Thạch Nghiêu."
Một người trong đó mở miệng, lộ ra hàm trắng trắng bóc.
"A, thì ra là Thạch trưởng lão a."
Bạch Nghiệp khóe miệng cong cong, xém chút nữa đã quên mất mấy người này.
May mà bọn họ đều là võ giả Địa giai, mặc dù chưa kịp chạy trốn, nhưng cũng không có bị thương.
"Khụ khụ, chuyện mà các ngươi vừa nói ta đều biết, các ngươi về trước đi, ta sẽ điều tra."
Vì để không phải xấu hổ, Bạch Nghiệp đành phải đổi chủ đề.
Về chuyện của ếch xanh với lũ chim, Bạch Nghiệp tất nhiên không thể nào nói sự thật cho bọn hắn biết được.
"Đa tạ chưởng môn."
Cho dù có chút buồn bực, nhưng Bạch Nghiệp đã hứa rồi thì bọn hắn cũng không nói gì được nữa.
Chỉ có thể rời đi.
"Ai, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn biết con ếch xanh kia với lũ chim đều là do chưởng môn ta làm ra, nếu không thì sẽ bị đánh hội đồng đến chết."
Nói xong câu đó, Bạch Nghiệp vừa muốn quét dọn mãnh vỡ đan lô trong địa điện một chút, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kỳ quái:
"Ai, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn biết con ếch xanh kia với lũ chim đều là do chưởng môn ta làm ra, nếu không sẽ bị đánh hội đồng đến chết."
"???"
Bạch Nghiệp nhìn theo tiếng kêu, quả nhiên thấy được con ếch xanh ngày hôm qua hắn phóng sinh kia.
Không để cho Bạch Nghiệp phản ứng, con ếch xanh kia đã biến mất trong bụi cỏ không thấy tăm hơi, còn có thể nghe được lời nói thì thầm mà nó đang không ngừng lặp lại lời Bạch Nghiệp nói.
"A a a! Đứng lại cho ta!"
Bạch Nghiệp đột nhiên bừng tỉnh, cũng gia nhập hàng ngũ người đuổi bắt ếch xanh.
...
Giờ phút này, nói yên tĩnh nhất chỉ có thể là sườn đồi chứ không còn nơi nào khác nữa, vì đề phòng đám chim kia lần nữa xông tới, Tần Giác cố ý bố trí một đạo bình phong cấm bay ở xung quanh, một khi đám chim kia vừa bay tới gần, lập tức sẽ rơi trên mặt đất.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua vừa mới đạt được quán quân của thi đấu sơn môn, cho nên hôm nay thiếu nữ cũng không có tới, Tần Giác ngồi trên tảng đá vừa uống linh tửu, vừa ca hát, phối hợp thêm khí chất tiên nhân, đẹp trai khỏi phải nói luôn.
"Hửm? Đó là cái gì?"
Bỗng nhiên, Tần Giác ngẩng đầu, nhìn thấy chấm đen từ xa đến gần, bay về hướng bên này.
Hình như... Là người?
Cái điểm đen kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu của Tần Giác, đang lúc hắn muốn bay qua không trung Huyền Ất Sơn...
Bịch!
Không có bất kỳ cái gì dấu hiệu, bóng dáng đó dừng lại, từ không trung rơi xuống, nện ở tảng đá gần cạnh đó.
Tần Giác: "..."
"Tê, đau quá, xảy ra chuyện gì vậy."
Chỉ thấy một thanh niên mặc áo đen từ dưới đất bò dậy, nhe răng toét miệng nói:
"Kỳ quái, làm sao đột nhiên lại rớt xuống."
Tần Giác trầm mặc, nơi này có bình chướng cấm bay, ngươi đương nhiên sẽ bị rơi xuống.
Cùng lúc đó, thanh niên mặc áo đen cũng nhìn thấy Tần Giác, lúng túng nói:
"Thật ngại quá, ta không phải cố ý mạo phạm, ta liền rời đi đây."
Nói xong, thanh niên mặc áo đen trong tíc tắc, mạnh mẽ nhảy một cái, cao chừng năm sáu mét, nhưng rất nhanh lại rớt xuống, bầu không khí càng thêm xấu hổ.
"..."
"Không đúng ha."
Thanh niên mặc áo đen trăm mối nghi vấn vẫn không lý giải được, liên tục đổi mười tư thế nhảy lên tại chỗ, có ý muốn bay lên, nhưng đều không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại càng ngày càng xấu hổ.
Đang lúc Tần Giác dự định giải trừ bình chướng cấm bay để cái tên không biết từ nơi nào bay đến này mau chóng rời đi, thanh niên mặc áo đen bỗng nhiên vỗ đầu một cái, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ:
"Ta hiểu rồi!”
Nói xong, thanh niên mặc áo đen nhanh chóng đi đến một bên của sườn đồi, lời nói tràn đầy lý lẽ:
"Nhất định là bởi vì nơi này hoàn cảnh đặc thù, độ cao tăng thêm không đủ, cho nên mới như vậy, nếu như từ nơi này bay lên nhất định sẽ được."
"???"
"Chờ đã..."
Lời còn chưa dứt, thanh niên mặc áo đen đã thả người nhảy lên, thật đáng tiếc, vẫn không có bay lên.
Vài giây sau, phía dưới truyền đến một tiếng vang điếc tai nhức óc.
Tần Giác: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.