Chương trước
Chương sau
Tần Giác quả thật không có cách, nếu như Trương Kỷ Trần sau khi ăn đan dược mà hôn mê giống Bạch Nghiệp lúc trước, hoặc là bị thương gì đó, Tần Giác có lẽ có thể thông qua cưỡng ép linh lực mà chữa trị.
Nhưng bây giờ Trương Kỷ Trần mọc ra thứ đồ kỳ quái, giống như đang đỡ hai trái bóng rổ ở trước ngực, cũng không thể cắt đứt được a?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hình như vẫn rất trắng trẻo.
Nghe được câu này, Trương Kỷ Trần tràn đầy tuyệt vọng, hắn vận chuyển linh lực ý nhằm ép lại hai cục thịt trước ngực, nhưng mà lại đang làm chuyện không nên làm, thậm chí còn có chút... Thoải mái?
"Sư phụ... Sư phụ... Đồ đệ phải làm sao bây giờ a, ô ô ô!"
Trương Kỷ Trần nước mắt nước mũi tràn trề, nhìn qua thê thảm vô cùng, nhất là hai cục thịt trước ngực hắn theo động tác mà không ngừng đong đưa, làm cho người dở khóc dở cười.
"Ai, Kỷ Trần à, vi sư cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, xem ra khẳng định là luyện đan giữa chừng có chỗ nào đó sai sót rồi."
Thở dài, Bạch Nghiệp kiên nhẫn an ủi:
"Nếu không thì như này đi, ta lại luyện chế một lò đan dược khác, thử xem có thể hay không chữa được cho... Cơ ngực của ngươi không?"
Nghe vậy, Trương Kỷ Trần sắc mặt đại biến:
"Không cần, không cần, vẫn là để tự con nghĩ biện pháp a."
Nói xong, Trương Kỷ Trần lập tức vọt như bay ra khỏi đại điện, sợ Bạch Nghiệp sẽ đuổi kịp hắn.
Lỡ như đan dược Bạch Nghiệp luyện chế lại như vậy nữa, hoặc là làm cho chỗ khác của hắn lớn lên,chẳng phải là càng thảm hơn sao?
Lấy hai cục thịt trước ngực này làm ví dụ, như vậy tuyệt đối không thể lại tiếp tục ăn đan dược sư phụ luyện chế nữa!
"Kỷ Trần a, nhớ lấy đồ vật che nơi nào đó đi, không thì bị người khác thấy được sẽ dễ hiểu lầm."
Thấy thế, Bạch Nghiệp không quên nhắc nhở.
Trương Kỷ Trần: "..."
Tần Giác: "..."
Loading...
Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra!
"..."
"Đến cùng là có vấn đề ở đâu chứ, sao có thể như vậy."
Bạch Nghiệp nghĩ mãi mà vẫn không lý giải được.
"Ta cảm thấy... Sư huynh ngươi không thích hợp để luyện chế những đan dược này."
Không đợi Bạch Nghiệp phản bác, Tần Giác lại nói:
"Ngươi càng thích hợp luyện chế Độc đan hơn, nếu như sư huynh chịu bỏ thời gian, sớm muộn có một ngày có thể trở thành Độc sư danh chấn Linh Ương Giới."
"..."
"Nói bậy!"
Bạch Nghiệp thề thốt bác bỏ:
"Ta chỉ là không có năng khiếu nắm giữ mà thôi, lại cho ta thêm mấy tháng, không, mấy ngày, ta có thể nắm giữ hoàn toàn!"
Tần Giác: "..."
Câu nói này sao mà nghe quen tai quá vậy?
A, nhớ rồi, năm năm trước Bạch Nghiệp cũng đã nói như vậy.
Đối với vị sư huynh này, Tần Giác cũng bất đắc dĩ, đành phải nhún vai một cái nói:
"Được, tùy ngươi."
Rời khỏi đại điện, Tần Giác chuẩn bị về viện của mình, nhưng mà vừa đi không xa, liền phát hiện toàn bộ Huyền Ất Sơn chẳng biết từ lúc nào đã loạn thành một đoàn, lít nha lít nhít bóng người đi tới đi lui ở khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, đồng thời còn hô to muốn nấu chín ếch xanh, trong đó thậm chí còn có không ít cao tầng trưởng lão.
"Chẳng lẽ là bởi vì con ếch xanh kia?"
Tần Giác chợt nhớ tới con ếch xanh đi bằng hai chân, giống như cái máy nhái giọng kia, nó đã làm cái gì vậy, sao lại trêu chọc nhiều người đến truy sát như vậy?
Đang nghĩ ngợi, con ếch xanh đi bằng hai chân kia bỗng nhiên từ bên cạnh nhảy ra, trong miệng hô to:
"Ngày hôm qua lúc ta nhìn lén Chu trưởng lão tắm rửa, phát hiện hắn vậy mà mặc yếm của nữ nhân, ha ha ha."
"Hì hì, lão Nghiêm tuyệt đối sẽ không ngờ được, là ta ăn trộm linh đan của hắn, Trần Tú ta thật thông minh."
"..."
Trong thoáng chốc, Tần Giác đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên này vậy mà hô lớn bí mật của nhiều người như vậy, khó trách sẽ như thế.
Nhưng mà... Chu trưởng lão mặc yếm của nữ nhân là cái quỷ gì? Còn có Thạch trưởng lão thế mà thích nam nhân?
Quan trọng nhất là, lại có người nhìn lén Chu trưởng lão tắm rửa?
Nè nè nè, nơi này còn người bình thường không vậy? Hắn trước kia vậy mà vẫn không phát hiện điểm ấy.
"Tìm được rồi! Nó ở chỗ này!"
Đột nhiên, một tên đệ tử chỉ vào bên này hô lớn.
"Cái gì? Nó ở nơi nào?"
"Nhanh bắt nó! Nhất định không thể để cho nó chạy mất!"
"Nhìn ta, Huyền Ất Kiếm Pháp!"
"Thần Cơ Bá Quyền!"
"Phá Ma Chỉ!"
"..."
Ngay khi tên đệ tử kia vừa dứt lời liền vô số chiêu thức võ kỹ xuất tới, che trời lấp đất đánh tới ếch xanh.
"Cái gì? Nó ở nơi nào? Nhanh bắt nó! Nhất định không thể lại để cho nó chạy mất!"
Ếch xanh một bên nhại theo lời nói của những người này, một bên nhẹ nhõm tránh thoát tất cả công kích, sau đó nhanh chóng biến mất ngay trước mắt,
Cái này thật sự chỉ là một con ếch xanh thôi sao?
Tần Giác trợn mắt hốc mồm, sư huynh rốt cuộc đã cho nó ăn cái gì? Có thể đùa giỡn nhiều võ giả như vậy, không biết còn tưởng là yêu thú cao giai nào đó.
"Đáng ghét! Mau đuổi theo!"
"Rầm rập!"
"Tuyệt đối không được để cho nó chạy mất!"
"..."
Theo những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tất cả trưởng lão, đệ tử đều chạy lướt qua người Tần Giác, tiếp tục đuổi giết con ếch xanh kia.
Tần Giác: "..."
Nếu để cho bọn hắn biết con ếch xanh này là thành quả mà Bạch Nghiệp làm ra, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Lắc đầu, Tần Giác lười quản, quay người về tới chỗ sườn đồi, về phần những người này cuối cùng có bắt được ếch xanh hay không, Tần Giác không biết được.
Một đêm này, Huyền Ất Sơn cực kỳ náo nhiệt, vô số đệ tử ở bên ngoài tìm kiếm ếch xanh, giống như rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngay cả trưởng lão cũng không ngoại lệ, tuần tra khắp nơi.
Mà người khởi xướng ếch xanh này, hiện tại đã không biết chạy đến cái nơi hẻo lánh nào đó ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Tần Giác mơ mơ màng màng tỉnh lại ở trên tảng đá, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng gắt.
Bởi vì hôm qua uống say mèm, cho nên không cẩn thận ngủ thiếp đi trên tảng đá.
Vẩy rớt hạt sương trên người, Tần Giác duỗi lưng một cái, quyết định trước tiên sẽ làm ít đồ ăn.
"Phốc chít chít."
Đúng lúc này, một đống phân chim từ trên trời rớt xuống, may mà Tần Giác phản ứng nhanh, kịp thời tránh khỏi.
"Cái con chim kia lại bay về?"
Rất nhanh, Tần Giác liền phủ định ý nghĩ này, bởi vì khi hắn ngẩng đầu lên, thấy được một đám chim bay quang đỉnh đầu hắn!
"!"
"Phốc chít chít."
"Phốc chít chít."
"Phốc chít chít."
Trong chốc lát, vô số phân chim rơi xuống, rớt như màn mưa!
Mắt thấy phân chim sắp rơi xuống người Tần Giác, bỗng một bình chướng linh lực vô hình hiện lên, cản lại tất cả phân chim ở bên ngoài.
Nhưng mà mấy con chim này chỉ lượn ở trên đỉnh đầu Tần Giác mười mấy giây rồi rời đi, phân tán khắp Huyền Ất Sơn, ven đường những nơi nó đi qua, phân chim rơi xuống, có thể nói là cái máy tạo phân hàng thật giá thật, không cần nghĩ cũng biết, nhất định lại là Bạch Nghiệp giở trò quỷ.
Không bao lâu, Huyền Ất Sơn lại hỗn loạn thêm lần nữa...
Thanh niên ngồi ở trong sân uống trà, vừa nâng chung trà lên, một đống phân chim "Phốc" một tiếng rơi vào trong chén trà, hôi thối vô cùng.
Một bên khác, một trưởng lão khí chính hô to tìm kiếm tung tích ếch xanh, đột nhiên bị một trận phân chim như đạn lạc từ trên trời rớt xuống, trong nháy mắt biến hắn thành "Phân người".
Còn có một đệ tử tu luyện xong, ngửa mặt lên trời ngáp một cái, sau đó mấy đống phân chim rơi ngay miệng hắn…
"A a a, rốt cuộc là do ai làm, ta muốn giết hắn!"
"Trời ạ, hoa của ta..."
"Quần áo của ta!"
"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.