Bởi vì Ngụy gia bị diệt, Tinh môn giải tán nên sinh hoạt thường ngày của Tần Giác lại khôi phục như bình thường. Thế là thường xuyên có thể nhìn thấy một thân ảnh ở bên sườn đồi Huyền Ất Sơn, thiếu niên bạch y tung bay, thư giãn thích ý nằm trên đất, bên cạnh là một gốc cỏ dại tản ra linh khí nhàn nhạt, mà ở cách đó không xa là một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, đắm chìm trong tu luyện. Mặc dù tổ hợp này có hơi quái dị, nhưng mà không có chút nào không hài hòa cả ngược lại để cho người ta cảm thấy có chút ấm áp khó hiểu. Trong nháy mắt nửa tháng trôi qua, sinh hoạt mỗi ngày của Tần Giác đều lặp đi lặp lại, nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã hỏng mất, nhưng mà Tần Giác đã quen rồi, dù sao chỉ cần có rượu uống là được. Hôm nay, Tần Giác đang nằm ngủ trên bãi cỏ, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, giống như muốn mưa. Tần Giác ngẩng đầu nhìn thiếu nữ vẫn đang tu luyện, tiện tay vung ra một quyền. Hô! Không có bất kỳ thanh âm gì, như gió thu thổi lá rụng, mây đen đầy trời lấy mắt thường có thể thấy liền tức tốc tiêu tán, bầu trời vốn dĩ vẫn âm trầm vậy mà trong nháy mắt trở nên tràn ngập ánh nắng tươi sáng, thậm chí còn có chút nóng bức. Làm xong chuyện này, Tần Giác thu hồi quyền, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Lúc này, Lạc Vi Vi đang tu luyện lại rất nghi hoặc, nàng vừa nãy rõ ràng mới cảm giác được thuần dương chi lực chung quanh đột nhiên giảm xuống trên phạm vi lớn, nhưng lại không hiểu sao mà khôi phục? Suy tư một lát, thiếu nữ không nghĩ ra, cuối cùng cũng lựa chọn từ bỏ, tiếp tục nghiêm túc tu luyện. "Sư thúc... Sư thúc... Không hay rồi!" Ngay lúc Tần Giác chuẩn bị ngủ tiếp, Trương Kỷ Trần bỗng nhiên vội vã chạy tới, mặt mũi tràn đầy khẩn trương. "Làm sao?" Tần Giác nhíu mày, chậm rãi đứng dậy. "Sư phụ... Sư phụ lão nhân gia ông ấy đã hôn mê hơn nửa ngày, đến nay không có tỉnh lại." Trương Kỷ Trần ngữ khí lo lắng nói. "???" "Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Tần Giác chất vấn nói, lấy tu vi Thiên giai đỉnh phong của Bạch Nghiệp, làm sao có thể vô duyên vô cớ hôn mê. Loading... "Sư phụ ông ấy..." Trương Kỷ Trần có hơi do dự, không biết nên giải thích thế nào. "Nói!" Thở dài, Trương Kỷ Trần đành phải chi tiết nói tới: "Sư phụ ông ấy... Tự mình ăn đan dược do mình luyện chế, sau đó vẫn hôn mê đến bây giờ." Tần Giác: "???" Sau chuyện nổ lô lần trước, Bạch Nghiệp giống như mở ra ô cửa sổ ở tầng nhà nào đó rồi, cứ cách một đoạn thời gian liền nổ lô một lần. Tần Giác tính toán đơn giản một chút, nửa tháng này Bạch Nghiệp nổ lô ít nhất là ba mươi lần, trung bình mỗi ngày hai lần. Về sau, những đệ tử mới kia đều đã thành thói quen, mất đi kích động ban đầu. Hiện tại thì hay rồi, vậy mà ngay cả đan dược do mình luyện chế cũng dám ăn! "Dẫn ta đi." Tần Giác im lặng. "Vâng." Trương Kỷ Trần nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dẫn Tần Giác đi đến nơi Bạch Nghiệp hôn mê. Giờ phút này Bạch Nghiệp đang nằm trên mặt đất ở đại điện, mặt không biểu tình, giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng không có hô hấp gì cả. Nếu như là người bình thường, nhất định đã có thể cử hành hậu sự rồi, nhưng mà Bạch Nghiệp không phải là người bình thường, chỉ cần khí tức vẫn còn, thì có nghĩa là chưa có chết. "Sư thúc." Nhìn thấy Tần Giác tới, Võ Anh canh giữ ở bên cạnh Bạch Nghiệp vội vàng đứng lên nói. “Ừm." Tần Giác nhẹ gật đầu, trong mắt hình như có kim quang lóe lên. "Thì ra là thế." Tần Giác bừng tỉnh đại ngộ. Nghe vậy, Trương Kỷ Trần và Võ Anh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mơ màng. "Viên đan dược kia chặn kinh mạch của hắn." Nói xong, Tần Giác đỡ dậy Bạch Nghiệp, một bàn tay đập lên bả vai hắn. "Phốc!" Bạch Nghiệp vốn dĩ đã hôn mê đột nhiên mở to hai mắt, phun ra một dòng chất lỏng màu đen sền sệt, trong nháy mắt tỉnh táo lại. "Xùy - " Chất lỏng màu đen vừa tiếp xúc đến mặt đất, liền phát ra tiếng ăn mòn chói tai. Đốt ra một cái hố ở trên sàn nhà, Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh nhao nhao rùng mình một cái, vẫn còn may không phải là bọn hắn ăn viên đan dược kia, nếu không thì chỉ sợ đến chết cũng không biết đã chết như thế nào. "Khụ khụ khụ!" Bạch Nghiệp liên tục ho khan vài tiếng, như trút được gánh nặng nói: "Hô,dễ chịu thật, cuối cùng cũng sống lại." Tần Giác: "..." Khôi phục khí huyết, Bạch Nghiệp ngại ngùng cười nói: "Sư đệ, ngươi lại cứu ta một mạng." "Ngươi ăn đan dược gì?" Tần Giác liếc mắt. "Chí tôn đan, ta muốn thử xem có thể trùng kích Chí tôn hay không, xem ra đã thất bại rồi." Bạch Nghiệp lúng túng nói. Tần Giác: "???" Chí tôn đan? Đây không phải là Ngũ phẩm đan dược sao? Cho dù luyện đan sư cấp cao nhất ở Nam cảnh cũng rất khó luyện chế ra đi, ngươi lại dám nếm thử, lại còn tự mình nuốt vào? Trong lúc nhất thời, Tần Giác lại không biết làm thế nào để hình dung Bạch Nghiệp. Ai, sư huynh của ta không đáng tin lắm! "Phốc." "Hả? Tiếng gì?" Trương Kỷ Trần nghi ngờ hỏi. Lời còn chưa dứt, lại là tiếng "Phốc", tựa như sấm rền, còn vang dội hơn tiếng vừa rồi gấp mấy lần. Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Nghiệp. "Hình như là từ sau lưng sư phụ truyền đến." Võ Anh chần chờ nói. Không đợi bọn hắn hiểu rõ tình huống, một mùi thối nồng đậm tràn ra, quả thật so ao phân còn muốn nồng hơn. "... Mùi gì vậy, thối quá." Trương Kỷ Trần vội vàng che mũi. Dường như ý thức được cái gì, Tần Giác trước tiên bố trí linh lực bình chướng xuống, đem mình cách ly. "Sư phụ,không phải là người đã xì hơi chứ?" Võ Anh nhịn không được hỏi thăm. Đã từng là đối tượng bị tiêu chảy tàn phá, Võ Anh hiểu rất rõ Bạch Nghiệp luyện chế đan dược đáng sợ cỡ nào. Mắt thấy không cách nào giấu diếm, Bạch Nghiệp đành phải nhắm mắt nói: "Kinh mạch của ta vì bị chặn quá lâu, thêm tác dụng phụ của viên đan dược kia, cho nên vừa rồi không cẩn thận xuất ra một chút linh khí." Thứ tu luyện giả thải ra ngoài thân thể kia có thể gọi cái rắm không? Là linh khí! Linh khí! "Phốc ~ " Nhưng mà lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay sau đó lại là một chuỗi tiếng vang kéo dài, thậm chí còn mang theo âm cuối, người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng là ai đang diễn tấu âm nhạc. "Không chịu nổi!" Trương Kỷ Trần quát to một tiếng, lập tức co cẳng chạy ra ngoài. Võ Anh thấy thế, vội vàng chạy theo sát phía sau, nếu như đợi tiếp nữa, chỉ sợ bọn hắn sẽ nhịn không được mà sùi bọt mép. Phanh! Đúng lúc này, một bóng dáng bỗng nhiên lướt qua họ, dẫn đầu bay ra ngoài. Không đợi hai người kịp phản ứng, một mùi hôi thối khó mà hình dung được đột nhiên vây xung quanh bọn hắn, may mà hai người kịp thời vận chuyển linh lực chống cự, lúc này mới miễn cưỡng thoát khỏi một kiếp. Chợt hai người tập trung nhìn, phát hiện bóng người vừa rồi lướt qua bọn họ lại là Bạch Nghiệp! Nhưng mà Bạch Nghiệp cũng không phải là cố ý lao ra, mà là bị "Linh khí" cưỡng ép đẩy đi ra! "Dừng lại cho ta..." Bạch Nghiệp mặt mo trướng hồng, hắn chẳng thể nghĩ tới, tác dụng phụ của đan dược thế mà kinh khủng như vậy, này là đã bị ngăn cản ở kinh mạch, chỉ hấp thu được một phần nhỏ thôi, nếu như hấp thu toàn bộ thì sao? Giờ phút này, hắn rốt cuộc hiểu rõ cảm thụ của hai cái đồ đệ. "Không hay rồi!" Đúng lúc này, Bạch Nghiệp bỗng nhiên cảm thấy có dòng lực lượng khó mà hình dung được đang tụ ở phía dưới! Phanh! Huyền Ất Sơn chấn động, sau đó trong mắt của Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh chấn kinh, Bạch Nghiệp một bước lên trời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]