Làm chưởng môn Huyền Ất Sơn, Bạch Nghiệp bình thường yêu thích nhất là Cất rượu và luyện đan. Ở phương diện cất rượu, Bạch Nghiệp có thể nói là cấp bậc đại sư, rất nhiều thợ nấu rượu chuyên nghiệp đều kém hắn xa tít tắp, bởi vậy lần trước lúc Tần Giác tiến vào hầm rượu, rượu ngon bên trong cơ hồ đều bị hắn quét sạch không còn gì. Về phần luyện đan, Bạch Nghiệp chính là tay mơ từ đầu đến đuôi, không, nói tay mơ chính là đề cao hắn, phải nói là rác rưởi. Cho đến tận lúc này, Bạch Nghiệp luyện ra đan dược, không có một cái nào có thể ăn, đúng vậy, một cái cũng không có! Quen biết Bạch Nghiệp đều biết, trước kia hắn nuôi rất nhiều sủng vật, có mấy con thậm chí đạt đến cấp bậc Huyền giai, dùng để làm tọa kỵ uy phong vô cùng,nhưng từ sau khi Bạch Nghiệp tự luyện chế đan dược đút cho những sủng vật kia, Tần Giác đã không còn gặp lại bọn chúng. Nghe nói có một sủng vật trong đó sau khi ăn đan dược do Bạch Nghiệp luyện chế đột nhiên hóa thành ngựa giống, chiến đấu ba ngày ba đêm, đến chết mới thôi. Lại có một con bị tiêu chảy nửa tháng, ruột cũng kéo ra ngoài, chết không nhắm mắt. Đam Mỹ Hay Còn có một con hơi may mắn, chỉ là lông điên cuông dài ra, lông mũi... ... Tóm lại, vì giữ mạng nhỏ của mình, những sủng vật còn lại toàn bộ đều trốn ra khoải Huyến Ất Sơn ngay trong đêm, nếu không có đại trưởng lão cực lực ngăn cản, thậm chí xém chút nữa đã cùng Bạch Nghiệp đánh nhau, chỉ sợ cả sư thứu được nuôi ở Huyền Ất Sơn cũng đã chạy trốn. Trải qua chuyện này, Bạch Nghiệp rút kinh nghiệm xương máu, đem ma trảo đưa về phía hai đồ đệ của hắn... May mà Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh đều đã đạt tới cấp bậc Địa giai, lại có linh lực hộ thể, cho dù bị tra tấn khổ đến không thể tả, nhưng cuối cùng cũng không có nghẻo. Kỳ thật Bạch Nghiệp vốn là muốn để Tần Giác thử đan giúp hắn, nhưng lại đổi lấy một trận bị Tần Giác đánh đập, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ. Từ trên tổng hợp lại, Bạch Nghiệp luyện chế không phải đan dược, mà là độc dược! Không nói khoa trương đâu, đối với Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh mà nói, Bạch Nghiệp mỗi lần luyện đan, đều là một trận đại nạn. Loading... Lần này khoa trương hơn, vậy mà trực tiếp nổ lô! "Ngươi tại luyện chế cái gì?" Tần Giác im lặng. "Không có gì, một đan dược tứ phẩm bình thường mà thôi." Bạch Nghiệp thả lỏng nói. "Tứ phẩm?" Tần Giác lập tức nhịn không được mà liếc hắn, nhất phẩm đan dược ngươi đều luyện không tốt, thế mà còn muốn luyện tứ phẩm? Khó trách sẽ nổ lô! Bất quá đổi góc độ mà suy nghĩ, Bạch Nghiệp luyện chế đan dược ngay cả cường giả Thiên giai cũng không thể miễn dịch được, ngược lại là đạt đến cấp bốn từ dưới đếm lên. So ra thì Tần Giác mặc dù chưa hề luyện chế qua Linh khí, nhưng hai lần liên tục đều luyện chế thành công, lần thứ hai càng là luyện chế được một khẩu Hoả Thần hoàng kim, có lẽ đây chính là cái gọi là chênh lệch thiên phú. "Ta chỉ là tùy tiện thử một chút mà thôi, không có nghĩ đến đan dược này lại phức tạp như vậy, may mà ta chạy nhanh, không có bị nổ thương, ngươi không cần lo lắng." Bạch Nghiệp vỗ vỗ ngực, không có vấn đề nói. Tần Giác: "..." Ta lo lắng cho ngươi lúc nào? "Xảy ra chuyện gì." Lúc này đại trưởng lão nghe thấy tiếng động chạy đến, sắc mặt nghiêm túc, sau khi hắn nhìn thấy Tần Giác, sững sờ: "Tần Giác sư đệ, ngươi ở đây à." Liên quan tới chuyện diệt sạch toàn bộ cao tầng Ngụy gia, đại trưởng lão đã biết từ sớm, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tần Giác làm, bởi vậy hiện tại lúc đối mặt với Tần Giác, đại trưởng lão luôn có loại cảm giác không chân thật. Giống như bằng hữu chơi đùa từ nhỏ đến lớn đột nhiên có một ngày nói cho ngươi hắn là quốc vương của một quốc gia nào đó, tin rằng nếu đổi lại là ai, trong lúc nhất thời cũng có chút khó mà tiếp nhận. "Ừm." Tần Giác nhẹ gật đầu, không có nhiều lời, không phải có người đến tìm phiền toái, vậy thì hắn vậy cũng không cần phải tiếp tục ở chỗ này. "..." Đưa mắt nhìn Tần Giác đi xa, đại trưởng lão quay đầu hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" "Ta vừa rồi lúc luyện đan không cẩn thận nổ lô." "???" "..." ... Đêm đó, sao đầy trời, trăng bạc như lưỡi câu, Tần Giác nằm ở trên giường ngáy o o, bỗng nhiên bị một tiếng vang thật lớn làm cho bừng tỉnh. "Tiếng gì vậy." Tần Giác không kiên nhẫn đi ra ngoài viện, sau đó liền thấy một đám khói đen đầu lâu dâng lên ở phía đại điện, không hề nghi ngờ, Bạch Nghiệp lại nổ lô. Động tĩnh lớn như thế, lại là tại ban đêm, rất nhanh đã kinh động toàn bộ Huyền Ất Sơn, vô số ánh đèn sáng lên, giống như bầu trời bị treo ngược. "Mọi người không cần phải sợ, ta là chưởng môn Bạch Nghiệp, vừa rồi chỉ là ta đang nghiên cứu tự sáng tạo võ kỹ mà thôi..." Thanh âm của Bạch Nghiệp vang lên, truyền khắp Huyền Ất Sơn, cực kỳ vô sỉ mà lựa chọn giấu diếm sự thật. "Thì ra là chưởng môn sư tổ đang tự sáng tạo võ kỹ a, thật là khổ cực." "Chưởng môn sư tổ vì bảo hộ chúng ta mà đã trễ thế như vậy còn chưa đi nghỉ ngơi, không được, ta cũng phải nỗ lực tu luyện!" "Ô ô ô, chưởng môn sư tổ thật tốt, này mới chính là võ giả mẫu mực mà chúng ta cần noi theo." "Chưởng môn sư tổ thần uy cái thế, thiên hạ vô song!" "Chưởng môn sư tổ thần uy cái thế, thiên hạ vô song!" "..." Tiếng la lên kéo dài chừng mười phút mới dừng, chợt thần sắc của các đệ tử đều phấn khởi bắt đầu tu luyện, nghiễm nhiên coi Bạch Nghiệp là trở thành thần tượng. Có lẽ cả bản thân Bạch Nghiệp đều không ngờ rằng, hắn chỉ thuận miệng bịa lý do, thế mà đã thúc đẩy rất nhiều đệ tử nâng cao tinh thần phấn đấu như vậy, quả nhiên lực lượng bổ não mới là đáng sợ nhất. Mắt thấy cảnh tượng này, Tần Giác trợn mắt hốc mồm, còn có thể như vậy được sao? Lắc đầu, Tần Giác tiện tay bày bố thêm bình phong, ngăn cách với thanh âm bên ngoài, sau đó tiếp tục trở về phòng đi ngủ, hắn cũng không muốn lại bị Bạch Nghiệp đánh thức. Hôm sau, sáng sớm. Tần Giác duỗi lưng một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó cầm theo bầu rượu đi đến bên sườn đồi, chuẩn bị giống như thường ngày mà tưới cho Vân Tịch mấy giọt linh tửu... Chờ đã! Vân Tịch đâu? Tần Giác khẽ giật mình, chỉ thấy trên bãi cỏ xanh nhạt, gốc cỏ dại sinh ra linh khí kia đã sớm đã biến mất không thấy đâu, giống như chưa từng tồn tại. "Chẳng lẽ bị người ta nhổ đi?" Tần Giác ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định ý nghĩ này, không nói tới nơi này bình thường ngoại trừ hắn cùng Lạc Vi Vi căn bản không ai đến, coi như thực sự có người nhổ Vân Tịch đi, hắn cũng có thể nhìn ra được, nhưng mà ở đó cũng không có lưu lại khí tức của người khác. Ngay khi Tần Giác dự định thi triển thần thông, nhìn xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra thì bỗng nhiên có vật gì đó đụng một cái vào góc áo hắn. Tần Giác vô ý thức cúi đầu, sau đó liền thấy bên chân mình vậy mà có một gốc cỏ dại cao hơn một thước đứng đấy, chính là Vân Tịch biến mất không thấy gì kia! "Ngươi..." Thấy thế, Tần Giác đầu tiên là sững sờ, lập tức kinh ngạc nói: "Ngươi có thể thoát khỏi thổ nhưỡng?" Cỏ dại tên là Vân Tịch gật "Đầu" một cái, biểu thị đúng vậy. Tần Giác: "!" Mặc dù hắn đã đi tới cái thế giới này mười năm, nhưng còn chưa hề gặp qua 'Cỏ dại' có thể hành tẩu, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa có được linh trí và không có linh trí? Cộc cộc cộc. Đúng lúc này, Vân Tịch nâng rễ cỏ lên, chạy tới phía đá xanh, thuần thục cắm mình vào thổ nhưỡng, khôi phục lại bộ dáng như trước. Tần Giác như có điều suy nghĩ, xem ra Vân Tịch mặc dù đã có thể thoát ly thổ nhưỡng, nhưng lại có thời gian hạn chế, không thể ở bên ngoài quá lâu. Nhưng mà phải biết, Vân Tịch hiện tại vẫn chỉ là linh thảo cấp một mà thôi, nếu như cấp hai, cấp ba thì sao? Tần Giác nở nụ cười, linh tửu của mình cuối cùng cũng không lãng phí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]