Cả một đám người ai cũng có quỷ trong lòng, không biết mỗi câu nói cử chỉ của mình đều bị Diệp Sảng thấy rõ, càng không biết chuẩn tâm T 98K của Diệp Sảng đã nhắm vào đầu của Phương Nhã Văn. Chỉ cần ngón tay Diệp Sảng bóp nhẹ một cái, đại kế báo thù của Phương Nhã Văn lại trở thành nỗi tiếc hận cả đời.
Nhưng mà Diệp Sảng không dám nổ súng. Bây giờ giết người thì dễ, nhưng lui lại quá khó. Đối phương đều không phải là con gà mờ, làm sao có thể để mình nhất thương miểu sát xong còn có thể toàn thân trở về? Ngay lúc Diệp Sảng còn đang do dự, đột nhiên phía sau lại vang lên thanh âm quen thuộc.
Nữ: “Đại ca, chúng ta đã đi nửa ngày vẫn không thấy tung tích của Hà huynh đâu. Hay là chúng ta lại đi nhầm đường rồi?”
Nam: “Chắc chắn chúng ta không đi sai đường!”
Nữ: “Sao huynh dám chắc?”
Nam: “Nếu chúng ta đi sai thì tại sao vừa nãy chúng ta lại thấy đám ô hợp cái bang kia?”
Nữ: “Cũng đúng. Ả đàn bà Tô Kỳ Nhi (*) chanh chua kia và Hà huynh kết thù đã lâu. Nếu ả ta đã ồn ào đòi phải giết Hà huynh, mà lại đi con đường này thì chắc chắn Hà huynh ở chiến trường phía trước. Hắc hắc, lại nhớ khi nãy đám người kia đều bị đại ca dùng Đả Ngã Kim Thương đâm chết. Đại ca chính là khắc tinh của ả Tô Kỳ Nhi kia. Đại ca thần võ, tiểu muội ngưỡng mộ huynh như ngưỡng mộ Lư Sơn!”
(*) Tô Kỳ Nhi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-thuong/2441348/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.