Thường Ba, Thanh Linh đạo nhân, Huyền Danh cùng Huyền y bốn người, còn có Ngô Lập Sâm bao vây Ngọc Chân liên tiếp xuất thủ. Nhưng trận thế hoành tráng như vậy lại không hề chiếm được chút tiện nghi nào trong tay Ngọc chân nhân! Ngược lại Ngọc chân nhân còn ẩn ước có chút lần lướt bốn người! Dựa vào thân pháp phiêu thốt, cùng song thủ cường hoành mà dễ dàng ngăn trở bốn người. Chỉ trong mấy phút đồng hồ đã qua được hơn mười chiêu. Quyền thế Ngọc chân nhân nhu hòa, mềm mại, cước hạ trầm ổn, đám người Thường Ba và Ngô Lập Sâm mỗi khi vây kín lại tấn công lại bị hắn dùng kình lực hùng hậu đánh lui. Chiêu thức Ngọc chân nhân tựa như uyển chuyển như rắn, liên miên bất tuyệt như tằm nhả tơ, hình thành một vòng bảo vệ vững trãi, bất cứ ai cũng đừng mong dễ dàng mà tiến vào. Điều này khiến cho đám người Thường Ba và Ngô Lập Sâm cảm thấy cực kỳ bối rối. Chiêu thức hắn dùng chính là loại công phu cơ bản nhất của Võ Đang - quyền, nhưng với hỏa hầu và kinh nghiệm hơn xa đại tông sư của hắn lại khiến hắn có một loại thoải mái như tri âm tri kỷ vậy. Lúc này trong mắt đám người Thường Ba, Ngọc chân nhân tựa như ngọn núi Võ Đang nguy nga hùng vỹ. Ngọc chân nhân ra tay không ngừng, âm thanh lạnh lùng nói: "Hôm nay ta vốn định xem Diệp Thiên Vân hắn có bao nhiêu cân lượng, xem hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo, không nghĩ tới lại để ta nhìn thấy mấy người các ngươi! Võ Đang đi tới bước ngày hôm nay, các ngươi cũng không tránh khỏi liên quan! Ngàn năm cơ nghiệp, làm sao lại vì mấy tên nhãi nhép các ngươi mà sụp đổ?" Ngọc chân nhân kêu ngạo vô cùng, mấy người tuy cảm thấy chói tai nhưng cũng không ai dám mở miệng. Đó là vì thực lực Ngọc chân nhân quá mạnh, chỉ cần sơ xuất một chút là lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Mình chết cũng chẳng sao, nhưng nếu làm liên lụy đến mấy vị bằng hữu thì được không bằng mất! Ngô Lập Sâm lui lại phía sau rồi thoáng nhìn xung quanh, trong nội tâm cũng sinh cảm giác xấu. Ngọc chân nhân ép năm người mình dính chặt vào hắn, bây giờ nếu như hắn rút khỏi cuộc chiến, chỉ sợ chẳng được bao lâu thì mấy vị bằng hữu sẽ trọng thương. Đây không phải chuyện đùa, một khi thế cân băng bị phá vỡ, kết quả mấy người chỉ có thể là chết mà thôi. Chỉ là mấy vị bằng hữu mình mời tới đều bị đệ tử Võ Đang ngăn ở bên ngoài, ai cũng không lên được đài, mà mình lại không thể thoát ra, nếu như vậy thì Diệp Thiên Vân càng lúc càng nguy hiểm. Ngô Lập Sâm nhìn trộm lên đài, nội tâm thoáng bình tĩnh hơn một chút. Lúc này Diệp Thiên Vân chỉ phải một đấu hai, hai gã cuồng tăng còn lại sớm đã tu thành chính quả, đi gặp Bồ Tát rồi. Nhìn đến đây trong lòng hắn ngược lại không nóng vội nữa, chỉ cần Diệp Thiên Vân có thể chịu đựng một thời gian ngắn nữa, trận đại chiến này chưa chắc đã không có hy vọng thắng lợi! Đúng lúc này, một vị thập ngũ đại Võ đang để một vị tông sư đánh trúng, đầu lập tức nổ tung. Tông sư vừa thắng lợi chính là lão đại của Tứ Hung Mân châu mà Ngô Lập Sâm mời tới, thần sắc hắn còn mang theo một tia hưng phấn. Mẫn thị tứ huynh đệ cực kỳ hiếu chiến, sau khi được Ngô Lập Sâm mời đến, một mực tiếc nuối không tìm được đối thủ xứng tầm. Nhưng cuộc chiến hôm nay đã vượt quá dự kiến của hắn, vì thế Mẫn lão đại cực kỳ hưng phấn, có thể cùng nhiều vị tông sư như vậy giao thủ chính là một loại khảo nghiệm đối với bản thân. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Vân trên đài, vừa mới động thủ mà bốn vị cuồng tăng giờ chỉ còn hai, lập tức rùng mình. Mới đầu hắn còn cho rằng, với một thân công phu của mình, ở đây sẽ dễ dàng giải quyết tất cả, nhưng lúc này chứng kiến mới thấy mình thật sự đã quá đề cao bản thân. Hắn nhìn sang Ngô Lập Sâm bên này, cười nạt nói: "Ngô lão đệ, ta tới đây!" Ngô Lập Sâm bị áp chế từ đầu nên có chút tức giận, vừa thấy có người đến giúp liền kêu lên: "Lão gia hỏa này công lực thâm hậu. Trước tiên phải tiêu hao hết thể lực của hắn!" Mẫn lão đại bước nhanh mấy bước liền gia nhập cuộc chiến. Vừa rồi hắn đánh với vị tông sư thập ngũ đại Võ Đang vẫn dư sức, có sức mà không có chỗ phát. Bây giờ trước mắt lại hiện ra chỗ phát tiết, hắn làm sao có thể từ chối. Vừa gia nhập hắn lập tức tung ba chưởng cực mạnh về phía Ngọc chân nhân. Mẫn lạo đại vừa gia nhập, bọn người Thường Ba lập tức cảm giác nhẹ nhõm trên cả tâm lý và thể xác. Thường Ba dữ tợn nói: "Ngọc chân nhân, lão thất phu nhà ngươi, ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào!" Một vị tông sư công kích thì có lẽ Ngọc chân nhân không để vào mắt, nhưng nếu là sau người thì khác hẳn. Sau khi có thêm một người gia nhập, hắn chỉ có thể liên tục chống đỡ, liếc mắt nhìn Độ Nan đại sư đang khổ chiến, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp! Công phu Độ Nan hiển nhiên không chỉ cao hơn hắn một tầng. Đó là vì sáu người vây công Độ Nan chính là sáu vị tông sư của Hình Ý môn. Đối phương phối hợp xuất thủ, hiển nhiên là mạnh hơn đối thủ của mình một bậc. Độ Nan vậy mà có thể liều mạng đánh trọng thương đối phương, từ đó có thể thấy thực lực cường hãn của lão. Vô Vi đạo nhân bị Độ Nan vỗ một cưởng lên ngực, miệng phun máu tươi, trong mắt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng. Thân thủ Độ Nan càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt. Quan trong hơn là lúc này Độ Nan đã bất chấp tất cả, dùng Kim Chung Tráo liều mạng. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ song phương sẽ phải đồng vu quy tận! Vô Vi đạo nhân vẫn còn nhớ rõ đã liên tiếp đánh ba chiêu Hổ Hình lên người Độ Nan, nhưng.... đối phương không ngờ đến một cái nháy mắt cũng không có. Kim Chung Tráo quả không hổ là tuyệt học Thiếu Lâm! Vô Vi đạo nhân gắng gượng đứng lên nhưng thân thể vừa động liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã lệch khỏi vị trí. Loại đau đớn xé gan xé ruột khiến hắn không nhịn được mà rên lên. Đừng nói ra tay mà muốn đứng lên cũng không nổi. Nghiêm Hành dữ tợn, Thối Bộ băng, Liên Hoàn băng, Chuyển Thân băng, Bán Bộ Băng, Băng quyền khổ luyện mấy chục năm trong ngục tối Thiếu Lâm giờ trả lại toàn bộ Thiếu Lâm. Trong lòng hắn còn mang theo một chút khoái cảm trả thù. Cứ hai chiêu thì có một chiêu giáng lên người Độ Nan, cho dù Kim Chung Tráo có lực phòng ngự mạnh hơn nữa thì cũng không chịu được trọng thủ toàn lực, liên tục như vậy. Mỗi kích đều mangn mẽ, mỗi quyền đều chạm tới da thịt. Nghiêm Hành ra quyền có chút nhập ma. hắn không biết Độ Nan có thể chống đỡ bao lâu nhưng phe mình, Vô Vi đạo nhân, Ưng lão quái đều bị đánh trọng thương. Biện pháp duy nhất chính là dùng sức mạnh công kích tạm thời ngăn cản Độ Nan, còn áp chế được bao lâu thì hắn cũng không biết. Hết thảy đều phải xem thiên ý a! Độ Nan đánh đến bây giờ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tuy Kim Chung Tráo có thể chống lực công kích cường đại nhưng cuối cùng cũng chỉ là một loại công phu. Cùng với thể lực tiêu hao kịch liệt, đòn công kích của hắn cũng không còn nhanh như trước, chỉ cố gắng tránh né công kích của Nghiêm Hành và Đinh lão quái. Nghiêm Hành ra tay hoàn toàn là đấu pháp có tính áp chế, giết định một ngàn tự tổn tám trăm. Mà Long hình của Đinh lão quái lại cực kỳ âm độc, chuyên công kích tráo môn. Hầu hình của Ngô Hạo Thiên lại nhanh như gió, vây đánh như bão táp thiểm điện, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Độ Nan vừa lui lại một bước ngăn trở bốn người vừa thở dốc nói: "Tiếp tục đánh tiếp, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết! Các ngươi thật muốn mạng đổi mạng?" Thân thể Nghiêm Hành hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó là một chiêu Liên Hoàn băng, vừa ra tay vừa ngạo nghễ nói: "Hôm nay cho dù chúng ta chết hết cũng phải đòi Thiếu Lâm một cái công đạo!" Thể lực Độ Nan tiêu hao mãnh liệt như hồng thủy. Hắn lăn về phía trước một vòng, ngăn trở Long hình của Đinh lão quái rồi thở không ra hơi nói: "Diệp Thiên Vân... chính là kiếp số của Thiếu Lâm ta, nếu như không đưa hắn.... độ nhập Phật môn, chỉ sợ sau này Thiếu Lâm... sẽ bị họa diệt môn!" "Họa diệt môn?" Nghiêm Hanh cười nhạt: "Từ đầu đến cuối, chẳng phải đều là Thiếu Lâm các ngươi tự tìm tới sao? Diệp Thiên Vân vốn không cừu không oán với Thiếu Lâm các ngươi... Chỉ dựa vào một câu nói hư vô mờ ảo mà muốn đưa hắn tới Thiếu Lâm, cái này rốt cuộc là... ai sai!" Nguồn tại http://Truyện FULL Độ Nan chứng kiến ý chí kiên quyết của mọi người, sắc mặt đang trắng bệch đột nhiên hồng nhuận trở lại, đó là dấu hiệu hành công đến tột đỉnh. Thân hình hắn đứng yên, phảng phất như một pho kim phật, không trả lời mà thản nhiên nói: "Nhân quả thế gian này, mà ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu. Thôi! hôm nay lão nạp muốn phá giới, vốn chỉ định ngăn trở các ngươi mà không tổn thương bất cứ ai, vốn dĩ ta đã như dầu hết đèn tắt, đành phải ủy khuất các ngươi!" Nói đến đây, hai mắt lão liền trợn trừng, ngực nhanh chóng phồng lên, trong hai mắt hai tai đột nhiên chảy ra hai dòng máu tươi. "Cẩn thận!" Vô Vi đạo nhân run rẩy đứng lên, thể lực Độ Nan hao hết, đã đến thời khắc cuối cùng. Lúc này hắn định đem công lực thúc dục dến cực hạn. Đám người Nghiêm Hành còn tiếp tục liều mạng như vừa rồi quả thực chính là tự chịu chết! Nghiêm Hành cũng không úy kị thôi động công lực tới tột đỉnh,khóe miệng nhếch lên cười, hào khí ngất trời: "Cái gì nên truyền, lão phu đều đã truyền cho Diệp Thiên Vân. Vốn ta đáng ra phải chết trong ngục tối, nhưng trời cao chiếu cố,ta cũng chẳng cầu gì hơn. Độ Nan, ngươi đã muốn kéo theo người ra đi thì cùng ta đi thôi!" Đinh lão quái miệng trào máu, ngửa đầu lên trời cuồng tiếu: "Lão tử bị ngươi thiến mấy chục năm, cũng muốn chết sớm để siêu sinh. Đại sư huynh, có ta đi cùng ngươi, trên đường cũng không sợ cô đơn!" "Chúng ta nguyện đồng hành!" Ngô Hạo Thiên cùng Lý Tông Hồ đối diện với tử vong lại càng trở nên thản nhiên. Nghiêm Hành súc thế một lúc mới tìm được cơ hội. Hắn vận hết kình lực, mạnh mẽ giáng một chưởng lên đầu Độ Nan. "Bùm một tiếng. Thân thể Độ Nan không lùi mà tiến, chưởng thoáng giương lên rồi đột nhiên găm vào ngực Nghiêm Hành. Cả người Nghiêm Hành bị đục một cái lỗ, mặt của hắn trở nên vặn vẹo nhưng vẫn gắng gượng, cắn răng bằng vào sinh mênh lực, điên cuồng đánh tới đầu Độ Nan. "Nghiêm Sư huynh!" Vô Vi đạo nhân thống khổ kêu lên, hận không thể dùng chính mình chết thay cho Nghiêm Hành, nhưng thân thể hắn lúc này đến động đậy cũng không được, tâm tình kích động mà hôn mê đi. "Ta tới đây!" Đinh lão quái mang theo một sự chấp nhất, xông tới bên cạnh Độ Nan, quỳ một gối, đá một cước về phía hạ bộ đối phương. Chiêu phản thân long hình tựa như một con cự long dữ tợn gầm rít, đá vào hạ bộ đối phương. Độ Nan kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi từ múi chảy ra. Thân thể hắn vươn ra phía trước, tay trái như thiểm điện bắn ra, chụp thẳng vào cổ Đinh lão quái, lập tức phát lực. Đinh lão quái đến kêu lên một tiếng cũng không kịp, thân thể mềm oặt đi. "Sư đệ!" Lý Tông Hồ cùng Ngô Hạo Thiên kêu lên đau đớn. Mắt hai người chợt đỏ lừ. Thân thể Ngô Hạo vừa động, hai chân đạp lên vai Độ Nan, dùng hai ngón tay cắm thẳng vào mắt Độ Nan, bi phẫn gầm lên: "Con lừa trọc.... Trả sư đệ cho ta!" Gần như cùng lúc đó Lý Tông Hồ tung ra Pháo quyền vào huyệt Thái Dương của Độ Nan! Kim Chung Tráo bị phá vỡ, rốt cuộc cũng không chịu nổi thống khổ, đột nhiên nổi điên. Hai mắt của hắn đã bị Ngô Hạo móc ra, hai tay không ngừng huy động, rồi đánh một kích liều chết trúng thân thể Lý Tông Hồ. Lý Tông Hồ miệng phun máu như mưa, bắn thẳng ra ngoài! Ngô Hạo nắm bắt cơ hội cuối cùng, dựa vào thân pháp của hắn, giáng một đòn nặng nề vào huyệt thái dương Độ Nan. Độ Nan lập tức lui liên tiếp về phía sau, dựa và bức tường dán một chữ hỷ đỏ tươi, từ từ gục đầu xuống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]