Chương trước
Chương sau
Trong miệng Cuồng Cảnh bắt đầu chảy ra một dòng máu. Khuôn mặt hiện vẻ sợ hãi, pha lẫn vè không tin nổi, còn có quyết tâm đánh cược sinh tử một lần, nhưng tất cả biểu tình đó đều vì Diệp Thiên Vân phát lực quá nhanh là vẫn còn đọng lại.
Cuồng Cảnh có lẽ sẽ không cam lòng, có lẽ sẽ phẫn nộ nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, hiện tại hắn chỉ có thể mang theo cái đó xuống âm phủ mà thôi.
"Sư đệ!" Cuồng Võ trơ mắt nhìn Cuồng Cảnh chết trong tay Diệp Thiên Vân, lập tức gầm lên một tiếng thê lương, xé gan xé ruột, hai con mắt đỏ lừ nhìn Diệp Thiên Vân, điên cuồng giận dữ hét lớn: "Tại sao lại giết hắn? Tại sao?"
Diệp Thiên Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Ta không muốn tiếp tục dây dưa với Thiếu Lâm, đây là lí do. Ta tự nhận chưa từng trêu chọc Thiếu Lân, nhưng các ngươi lại hết lần này tới lần khác làm khó dễ ta! Phật gia giảng nhân quả, hôm trước là nhân thì hôm nay là quả, lẽ ra các ngươi mới là người hiểu rõ nhất mới phải! Nếu đã hiểu được nhân quả thì còn hỏi ta có cái ý nghĩa gì!"
Tất cả võ giả tới tham gia hôn lễ đều trở nên sững sờ, dường như không tin vào những thứ mình nhìn được trước đó mấy giây. Thân thủ Diệp Thiên Vân xuất thần nhập hóa, trong vòng một chiêu không những né tránh ba vị tông sư còn không lùi mà tiến, lấy mạng Cuồng Cảnh. Một màn này chỉ sợ sẽ khiến những người chứng kiến cả đời này không thể nào quên được.
Cuồng Vô, Cuồng Chỉ mặc dù không nói chuyện nhưng trong lúc vô tình lại tỏa ra một loại sát khí không thể áp chế, hai người đã bị lời của Diệp Thiên Vân chọc giận, đồng thời xuất thủ.
Diệp Thiên Vân lập tức lùi lại ba bước, trong lòng tĩnh lặng như nước. Lúc này hắn tỉnh táo dị thường. Nếu như nói Võ Đang tìm hắn gây chuyện thì hắn tự nhận có chút nguyên nhân
Nhưng Thiếu Lâm từ đầu tới cuối đều bức bách mình, ép mình phải đứng đối lập với họ. Hắn không muốn giết chóc nhưng dường như chjir có giết chóc mới có thể khiến những người này tỉnh táo lại.
Cuồng Võ có chút điên cuồng, sau khi tiếp nhận sự thật trước mắt, đột nhiên trở nên trầm mặc rấtnhiều. Sau khi Cuồng Vô cùng Cuồng Chỉ động thủ, hắn đột nhiên xông lên phía trước, đạp lên lưng hai người, mượn lực bay lên trời, hung hăng tung một chưởng về phía Diệp Thiên Vân đang lui lại. Một chưởng này chính là mang theo cơn giận dữ của hắn.
Diệp Thiên Vân ổn định thân hình, trong lòng khẽ rùng mình. Hai bên trái phải, hơn nữa trên đỉnh đầu còn có một chưởng đánh úp tới, hơn nữa càng thêm phần hung mãnh. Muốn tránh cũng không thể tránh. Hắn bất đắc dĩ phải thôi động Kim Chung Tráo tới cực hạn, tính lấy cứng chọi cứng.
Kim Chung Tráo càng tu luyện về sau, lực phòng ngự của thân thể càng đề cao lên. Hắn muốn vượt qua hiểm cảnh trước mắt thì cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Diệp Thiên Vân biết, lúc này mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, kế quả cuối cùng cũng là mình chịu thua thiệt. Hắn bình thường rất ít khi dùng Kim Chung Tráo đi chống đỡ công kích của đối phương, chỉ có lúc nguy hiểm nhất mới có thể đem nó làm đòn sát thủ, lấy tình thế hiện tại sử dụng cũng là chính xác.
"Bụp, bụp!" Trong chớp mắt hai chiêu của Cuồng Chỉ cùng Cuồng Võ giáng lên ngực Diệp Thiên Vân, lưu lại hai dấu chưởng ấn rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Thiên Vân đột nhiên biến đổi, huyết khí có chút dâng lên, hai bả vai khẽ rung, hai cánh tay trái phải lập tức mang theo khuỷu tay giương ra phía ngoài.
Cuồng Chỉ cùng Cuồng Võ đều dùng toàn lực mà phát chưởng, sau khi đánh trúng ẩn ước có chút sảng khoái. Vừa định đổi chiêu thì hai tay đã tới trước mắt.
Diệp Thiên Vân sớm đã thành cao thủ kinh nghiệm phong phú, tính vừa chuẩn thời gian sai lệch. Hai người phản ứng cực nhanh, không hẹn mà cùng lui bước tránh đòn công kích của Diệp Thiên Vân.
Trong một giây này ai cũng không nghĩ tới Diệp Thiên Vân lại làm một động tác bất khả tư nghị. Chiêu thức của hắn thực ra là hư chiêu, ngay tại lúc hai khuỷu tay nhô ra, chân đã bước lui hai bước.
Cuồng Chỉ đột nhiên hiểu ra ý đồ Diệp Thiên Vân, lập tức hét lớn: "Không hay....!" Chỉ là hắn chưa kịp nói ra thì thấy Diệp Thiên Vân nhảy lên, thế như rồng phi thiên, tay phải tung ra một trảo.
Diệp Thiên Vân tuy đón đỡ hai chiêu của Cuồng Chỉ và Cuồng Vô nhưng mục tiêu chân chính lại là Cuồng Võ. Một đấu hai không bằng một đấu một, lúc này dọa lui hai người, chính là thời cơ ra tay tốt nhất của hắn!
Cuồng Võ cũng vì sư đệ mất mạng đương trường, sớm đã mặc kệ sinh tử, nương theo lực lao xuống xuất chưởng, xem khí thế là quyết dồn đối phương vào chỗ chết.
Chiêu thức hai người xuất ra đều là lấy mạng đổi mạng, không phải người chết thì ta vong!
Càng lúc càng gần! Nếu không động thủ thì chẳng có cơ hội! Trên không trung, Diệp Thiên Vân hạ quyết tâm, lần này mạo hiểm lớn như vậy, hắn tuyệt đối không muốn về tay không. CHiến ý trong lòng trở nên nhộn nhạo, tựa như đang thúc dục hắn nhanh chóng động thủ. Cỗ chiến ý trước nay chưa từng có này khiến Diệp Thiên Vân lâm vào một loại trạng thái hưng phần kỳ lạ, nhưng hắn cũng thập phần lãnh tĩnh, loại lãnh tĩnh này hòa lẫn một chỗ với hưng phấn!
Cuồng Võ vì Cuồng Cảnh chết mà hận ý ngập trời, động thủ đương nhiên không cần mạng!
Hai người trên bầu trời tựa như sấm sét, tinh thạch đụng nhau! Cuồng Võ giáng một chưởng lên giữa trán Diệp Thiên Vân mà Ưng Trảo của Diệp Thiên Vân lại chụp đúng yết hầu của hắn. Hai người cùng rên một tiếng rồi rơi xuống phía dưới.
Cuồng Võ bị một kích của Diệp Thiên Vân đánh trúng yết hầu, hít thờ không thông, chỉ cảm thấy như phổi nổ tung, hai mắt nảy đom đóm. Liều mạng khắc chế, hắn theo bản năng giơ hai cánh tay lên, chỉ sợ Diệp Thiên Vân có dị động nào đó.
Diệp Thiên Vân bị đánh vào đầu, cũng may có Kim Chung Tráo chống đỡ. Ngay khi hắn rơi xuống đất, lập tức hít một hơi, miễn cưỡng mở mắt ra, lại phát hiện Cuồng Võ cũng rơi xuống, hơn nữa cách mình không đến một thước. Hắn cảm giác gần chạm mặt đất, chân đạp mạnh, xuất ra Hình Ý Hùng hình, giáng một đòn vào thân thể Cuồng Võ.
"Rắc!" Một tiếng xương vỡ nát vang lên, vang vọng toàn trường. Thân thể Cuồng Võ như diều đứt dây, bay trong không trung trong hai ba giây rồi va thẳng vào vách đá trên khán đài.
"Sư huynh!" Cuồng Vô, Cuồng Chỉ không hẹn mà cùng hét lên. Họ chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ mà cái giá phải trả lại là tính mạng Cuồng Võ. Hai người cảm thấy hối hận, nếu vừa rồi nhìn ra dụng ý Diệp Thiên Vân, Cuồng Võ nhất định sẽ không sao, còn kẻ nằm xuống phải Diệp Thiên Vân. Chỉ là có hối hận bao nhiêu nữa cũng không thể sửa sai nữa rồi. Mất đi sinh mệnh, Cuồng Võ giống như một tấm vải mềm nhũn, từ trên vách đá rơi xuống.
Sau khi đắc thủ, Diệp Thiên Vân thất tha thất thểu lui về phía sau, lúc này ý thức của hắn vẫn rõ ràng, nhưng cảm giác có chút choáng váng. Tư vị liều mạng cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng đối diện với đối thủ cường đại thì không thể không liều mạng. Trong giang hồ có quá nhiều việc thân bất do kỷ.
Đám võ giả xem náo nhiệt lúc này đã lâm vào mơ hồ, chẳng biết những việc xảy ra là thật hay giả. Cuồng Võ cách họ cũng không xa, cơ thể nhìn rõ dưới ngực ba tấc đã bị Diệp Thiên Vân đánh nát, máu tươi chảy xối xả. Diệp Thiên Vân lấy một địch bốn, trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể đánh chết hai người. Chết là ai? Cuồng tăng đại danh đỉnh đỉnh trong trốn giang hò, cao thủ siêu việt cấp bậc tông sư, vậy mà trong năm phút ngắn ngủi đã chết đến hai người.
Một loại sùng kính tự nhiên sinh ra. Loại chiến đấu cấp bậc này, mười năm, mấy chục năm đã không có một lần. Bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt như chỉ sợ bỏ lỡ một giây.
Trần Mễ Lạp đứng xoa xoa tay. Hắn thật không ngờ chỉ trong nửa năm, Diệp Thiên Vân đã tăng tới mức có thể đánh với bốn vị cuồng tăng. Vừa rồi hắn còn lo lắng cho Diệp Thiên Vân, bây giờ nhìn Cuồng Võ bị Diệp Thiên Vân một chiêu lấy mạng, chỉ hận không thể xông lên đại chiến một trận, kích động nói: "Thật quá thống khoái, thật quá thống khoái!"
Sau vị tông sư Hình Ý môn đều toát mồ hôi. Sáu người cực kỳ kinh hãi, còn có một chút bất đắc dĩ. Một thân Kim Chung Tráo của Độ Nan không ngờ đã luyện đến đại thành. Mỗi lần công kích đều dùng toàn lực công kích nhưng không hề thấy một chút khởi sắc, ngay cả Hình Ý Thập nhị ý cũng bị Độ Nan hóa giải. Thân thể gầy yếu kia tựa như là do tinh cường chế thành. Sáu người tung ra đã đến mấy chục chiêu, tuy trúng mục tiêu không ít nhưng tạo thành thương tổn chân chính cũng không nhiều lắm.
Độ Nan phát ra cuồng ngôn, không cho sáu vị tông tư tiến lên một bước nhưng lúc này hắn thật sự đã thành công. Nhưng cái giá phải trả trong đó cũng chỉ có mình hắn biết. Khuôn mặt đã biến thành màu xanh, trán rịn đầy mồ hôi, ngực phập phồng kịch liệt. Chống đỡ sáu vị tông sư, thoạt nhìn thì hắn có vẻ thoải mái, nhưng kỳ thật cũng chẳng chiếm được bao nhiêu phần hơn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đúng lúc này, Độ Nan dựa vào tu vi, hai tay đánh lui Vô Vi đạo nhân cùng Nghiêm Hành, đột ngột biến thành Đại lực kim cương quyền đánh lên ngực Ưng lão quái.
Ưng lão quái là một vị công kích hung ác nhất, nhưng hắn không ngờ Độ Nan đột nhiên ra tay với hắn, trúng một quyền liền ngã lăn ra đất, miệng phun máu tươi. Hắn liều mạng muốn nói chuyện nhưng bất kể thế nào cũng nói không lên lời, miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng cũng hôn mê đi.
"Sư đệ!" Vừa thấy Ưng lão quái gặp chuyện không hay, Nghiêm Hành lập tức rút khỏi vòng chiến, đồng thời mấy vị tông sư Hình Ý đề lui lại. Nghiêm Hành nhanh chóng kiểm tra thương thế của Ưng lão quái.
"A di đà phật! Các vị thí chủ, hôm nay lão nạp không muốn thương tổn người vô tội, chỉ cần là mang Diệp Thiên Vân đi, các ngươi cần gì phải bức bách như vậy!" Độ Nan tựa hồ có chút không đành lòng.
"Hay cho một câu không muốn thương tổn người vô tội, bức bách! Nhưng hiện tại là ai bức ai?" Nghiêm Hành đứng dậy lạnh lùng nhìn Độ Nan, nhìn lướt qua về phía Diệp Thiên Vân đang khổ chiến cùng bằng hữu phía dưới đang đại chiến.
Mấy vị hảo hữu của Nghiêm Hành mời đến đều bị Ngọc chân nhân ngăn lại, song phương lúc này kịch chiến, không khỏi cả giận nói: "Độ Nan, THiếu Lâm các người khinh người quá đáng! Hôm nay đánh sư đệ ta trọng thương rồi nói không liên quan là dụng ý gì?"
Vô Vi đạo nhân vẫn âm thầm chú ý Diệp Thiên Vân, trong lòng thầm sốt ruột. Tuy hắn đã đánh chết hai gã cuồng tăng nhưng tình huống thật sự cũng chẳng khá hơn chút nào. Cước bộ Diệp Thiên Vân đã bắt đầu lảo đảo, lập tức quyết tâm nói: "Hôm nay cho dù liều mạng cũng không để cho Thiếu Lâm mang Diệp Thiên Vân đi, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!"
Mấy vị tông sư đều hiện lên vẻ kiên quyết. Bọn họ đá ký thác quá nhiều hi vọng lên người Diệp Thiên Vân, không thể để cho Hình Ý môn suy sụp được.
Độ Nan nhìn thần sắc mấy người, lưu luyến ngẩng đầu nhìn trời xanh, kế đó cười khổ nói: "Lão nạp làm vậy thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ, nếu các vị muốn lấy mạng đổi mạng thì chúng ta cùng lên đường thôi!"
Nghiêm Hành hạ quyết tâm, nhìn mấy vị sư đệ trước mắt như trút được gánh nặng nói: "Giết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.