Bầu trời âm u mịt mù, mưa phùn liên miên, đã suốt cả hơn một tuần nay rồi. Đúng là mùa thu làm cho người ta có cảm giác man mác buồn. Hết hè rồi lại sang thu, trôi đi trong vô thức, Diệp Thiên Vân thậm chí đến cả thời gian để thưởng thức cũng không có nữa. Ngồi trên chiếc ghế dài được cố định chắc chắn, hơn nữa còn có phần lạnh giá, hắn cảm giác được những hạt mưa đang hắt vào mặt, bộ đồ đang mặc quả thật là có phần mỏng manh.
Trần Mễ Lạp ngồi bên cạnh Diệp Thiên Vân, mái tóc như vừa được gội qua vậy. Nháy mắt đã bị giam trong ngục tối này đến cả hai tuần rồi, nên cũng hiểu rất rõ nơi đây. Nhà lao này giam giữ chủ yếu là các tông sư của các môn phái, nếu những người này mà bước ra được từ bên trong thì cái lực lượng đó to lớn biết nhường nào.... Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Trần Mễ Lạp bất giác như có một đàn kiến bò qua vậy, một sức mạnh có thể lay động cả võ lâm lại ở gần hắn đến vậy.
Diệp Thiên Vân không biết là đang suy nghĩ điều gì, theo phản xạ tự nhiên, Trần Mễ Lạp quay đầu lại nhìn người đi tuần tra một cái, sau khi phát hiện ra không ai để ý thì mới thấp giọng hết mức có thể nói: "Thiên Vân, tôi bị giam ở Võ Đang mười mấy năm rồi, không muốn ở đây thêm một ngày nào nữa, nếu có cơ hội thì...., tôi chỉ nói là nếu có cơ hội thì có thể sống chết một phen không?"
Diệp Thiên Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240962/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.