Người ở trước mặt rất quen thuộc đối với hắn, thân cao trên hai mét, giống như là một bức tường. Cơ nhục toàn thân giống như là có rắn bò trên người, cho dù chỉ nhìn thấy mặt nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra một vết sẹo từ trên mặt kéo dài cho tới tận cổ, giống như là một con rết còn sống.
Là Trần Mễ Lạp! Diệp Thiên Vân suýt nữa thì thốt lên. Lần trươc tại đấu trưởng sinh tử Băng thành bị đánh thành trọng thương, nhưng hiện tại hắn lại đứng ở đây, nhìn tình cảnh thì chắc là không bị thương nặng. Cước bộ nhẹ nhàng thì không nói, còn có thể liếc thấy nụ cười trên khóe miệng nữa.
Diệp Thiên Vân trong lòng rất cảm khái, hắn từ lúc Bát Cực môn bị diệt thì trực tiếp tới Hồng Kông, hiện giờ tính đại khái ra cũng phải hơn hai tháng rồi. Băng thành không biết đã phát sinh chuyện gì, Trần Mễ Lạp không biết là bị ai đưa tới đây.
Trong một thoáng do dự, Trần Mễ Lạp đã bước tới. Diệp Thiên Vân nhìn thấy thủ tọa Giới luật viện Huyền Hoa cũng ở đây, không tiện bước lên trước nhận nhau, cho nên không nói gì. Thời gian ở trong hắc ngục rất nhiều, dẫu sao thì hắn cũng không chạy mất, sớm muốn gì cũng có thể chạm mặt.
Nghiêm Hành sau khi nhìn thấy người đó, lại liếc Diệp Thiên Vân, phát hiện vẻ mặt của hắn không được tự nhiên lắm, liền nghi hoặc nói: "Ngươi nhận ra người này à?"
Diệp Thiên Vân không giấu diếm, gật đầu thấp giọng nói: "Hắn là bằng hữu Trần Mễ Lạp của con, từng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240961/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.