Bốn mắt nhìn nhau, có chờ mong, có lưu luyến, còn có một ít thoải mái. Nhìn ánh mắt mong chờ của Hàn Băng, làm cho Diệp Thiên Vân nhớ tới những chuyện tình cùng nàng, những chuyện đó làm hắn nhớ mãi không quên. Lâu rồi Diệp Thiên Vân không có lộ ra sắc mặt tươi cười này, hai người bọn họ có rất nhiều điểm chung, đặc biệt là trong võ thuật, bởi vì bọn họ đều có cùng một mục tiêu. Hàn Băng thay đổi không ít so với trước, nàng vui sướng nói:"Đúng là anh! Vừa rồi còn đang suy nghĩ có phải nhìn nhầm hay không, chúng ta không gặp bao lâu rồi?" Lời nói của nàng rất tự nhiên, tựa như là bằng hữu nhiều năm không gặp vậy. Trong lòng Diệp Thiên Vân tính toán thời gian, trong miệng có chút không xác định nói:"Hơn nửa năm rồi, lần trước nhìn thấy em khi đó tóc của em còn dài như vậy nè............" Nói xong nhẹ nhàng lấy tay ước lượng. Ánh mắt Hàn Băng có chút phong tình nhìn hắn một cái, hơi thất vọng nói:"Đã mười tháng rồi, em biết anh sẽ không nhớ mà!" Vài đồng sự bên cạnh Hàn Băng, nhìn thấy tình cảnh này làm sao không biết chuyện gì xảy ra! Nguyên một đám hướng tới thanh niên đối diện cười gượng nói:"Chúng ta đi ăn cơm trước đây......" Nói xong liền nhanh chóng rời đi. Người thanh niên này nhìn hai nữ đồng sự bên cạnh Hàn Băng bằng ánh mắt van xin, khiến hai người đành phải kiên trì lưu lại, chỉ là trong mắt cũng cười khổ. Thanh niên liếc Diệp Thiên Vân thật sâu, rất khiêm tốn, vươn tay nói:"Ngươi hảo, tự giới thiệu, ta gọi là Triệu Minh Chí, cũng làm ở công ty này. Là người của ban quản lí, đồng thời cũng là đồng sự kiêm bạn tốt của Băng Băng, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào? Làm ở đâu?" Diệp Thiên Vân có ấn tượng không tệ lắm với hắn, tuy không có quen nắm tay, nhưng vẫn là đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt liền thu trở về, rất thong dong nói:"Ta còn học, không có đi làm!" Triệu Minh Chí nghe xong có chút sửng sốt, ngoài ý muốn nói:"Ngươi vẫn là học sinh? Học đại học tại Hương Cảng này sao?" Diệp Thiên Vân không cần phải giấu diếm gì. Nhìn thoáng qua Hàn Băng rồi thản nhiên nói:"Ta học ở đại lục. Từng là đồng học với Hàn Băng!" Triệu Minh Chí nghe xong mới thở ra một hơi thật dài, không có chút kiêu căng, ca ngợi nói:"Chuyện Hàn Băng học đại học ta cũng từng nghe nói qua!" Tuy ngữ khí của hắn rất khách khí, nhưng mà lời nói cũng sinh ra chút khinh thường, trong lúc lơ đãng để lộ ra. Một nữ đồng sự bên cạnh lập tức xen vào:"Ha ha, còn là học sinh sao! Em thấy hôm nay Minh Chí phải mời khách a, không phải anh biết chỗ tốt sao? Chúng ta cùng đi cho náo nhiệt nào!" Hàn Băng không muốn cùng một chỗ với mấy người này, nàng và Diệp Thiên Vân rất lâu rồi không có gặp mặt, nghe được lời này thoáng do dự liền uyển chuyển cự tuyệt nói:"Lần sau đi, hôm nay hắn vừa mới tới nơi này. Còn chưa quen thuộc, vừa vặn ta muốn xin nghỉ buổi chiều, để đi cùng hắn!" Triệu Minh Chí có chút thất vọng, nhưng mà cũng không có dây dưa, lấy lui làm tiến nói:"Vậy chúc các ngươi vui vẻ, xe hơi của ta ở bãi đỗ xe, buổi chiều nếu muốn đi đâu, ta có thể làm người dẫn đường cho các ngươi!" Diệp Thiên Vân đột nhiên có cảm giác, tuy Hàn Băng thay đổi hoàn cảnh cuộc sống, nhưng con người của nàng vẫn y như lúc trước. Đã từng có một Đỗ Phong, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện thêm Triệu Minh Chí. Hàn Băng có chút do dự. Diệp Thiên Vân đem lời này cự tuyệt, nói:"Lần sau đi, xe của ta cũng ở bên ngoài, nếu có cơ hội thì thỉnh Triệu tiên sinh cùng hai vị tiểu thư xinh đẹp dùng cơm cùng nhau!" Hàn Băng thấy Diệp Thiên Vân có biến hóa ngoài ý muốn, lúc trước hắn băng lãnh như khối đá vậy, chỉ hơn nửa năm không gặp, vậy mà đã biến đổi rất nhiều. Triệu Minh Chí vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng hiểu rõ rằng đã vô lực xoay chuyển tình thế. Phối hợp cười cười, nói:"Tốt. Vậy lần sau đi, chúng ta đi đây." Hai người ra khỏi công ty. Chiếc Bentley màu xanh đậm đậu ở bên ngoài, lái xe nhìn thấy Diệp Thiên Vân đi ra lập tức mở cửa xe hơi ra, cung kính nói:"Tiểu thư, Diệp tiên sinh, xin mời!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn Bất luận là Triệu Minh Chí hay nữ đồng sự của Hàn Băng cũng kinh ngạc vô cùng, mà Hàn Băng cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt liếc Diệp Thiên Vân. Sau khi hai người rời đi, một vị nữ đồng sự trong đó kêu lên:"Biển số xe toàn bảy, là xe của chủ tịch doanh nghiệp Bác Kim…Tôn Minh Vũ. Thì ra là công tử giàu có!" Sau đó có chút tiếc nói với Triệu Minh Chí:"Ngươi không có cơ hội đâu!" Triệu Minh Chí cũng hoàn toàn bất lực, vô luận là phương diện nào, hắn cũng không thể so với Diệp Thiên Vân............ Trong một nhà hàng ưu nhã, Hàn Băng ngồi đối diện Diệp Thiên Vân, cẩn thận đánh giá hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu Diệp Thiên Vân, sau đó rất dứt khoát nói:"Anh thật sự đã thay đổi, đã thành thục rồi, còn có ít tóc biến thành màu trắng nữa, ha ha!" Diệp Thiên Vân không tự giác sờ lên thái dương, đây là do phải đối mặt tử vong nên lưu lại dấu vết này, hắn nhàn nhạt cười cười cũng không có nói về đề tài này, chậm rãi nói:"Thời gian qua em ở Hương Cảng Hồng Kông quen không?" Hàn Băng không trả lời...ngay, mà chăm chú suy nghĩ mới lắc đầu:"Nói như thế nào đây, lúc vừa tới đây thì cảm giác cũng không tốt lắm. Hương Cảng Hồng Kông rất phồn hoa, mọi người ở đây đều rất gấp gáp, vì sinh kế mà bôn ba! Em cũng không ngoại lệ, đi vào Hương Cảng Hồng Kông hết thảy đều muốn dựa vào chính mình. Chỉ là một thời gian ngắn sau, lại cảm thấy không tệ lắm!" Người phục vụ cắt đứt mạch nói chuyện của hai người, đem từng món ăn dâng lên. Hai người ăn một hồi, Diệp Thiên Vân mới dùng khăn lau miệng, nói:"Lần này anh tới Hương Cảng để lo liệu chút ít sự tình, cho nên tới đây gặp em!" Hàn Băng có chút áy náy nói:"Em biết ba của em đi tìm anh, làm anh phiền toái, em không có cố ý làm như vậy!" Nói nhìn nàng nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Vân, mới yên tâm nói:"Ba của em là một người như vậy, đừng so đo với ông ấy! Đúng rồi, biểu tỷ em nói gì với anh?" Diệp Thiên Vân chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhẹ lay động rượu đỏ trong chén, nói:"Phụ thân em, còn có biểu tỷ em đều rất nhớ nàng, họ cho rằng một nữ hài tử như em đến Hương Cảng Hồng Kông, nhất định sẽ rất vất vả!" Hàn Băng rất tự nhiên cười cười:"Nếu như đó là em của trước kia, có thể sẽ giống như lời nói đó, có khả năng em đã sớm trực tiếp trở về, chỉ là bây giờ em đã thích ứng với cuộc sống này rồi!" Diệp Thiên Vân nhìn đôi mắt đối Hàn Băng cảm giác có lỗi, tuy hắn biết chuyện này có chút đa tình, nhưng nguyên nhân Hàn Băng đến Hương Cảng Hồng Kông xác thực có quan hệ cùng hắn, thản nhiên nói:"Ừm, tại Băng Thành có rất nhiều người quan tâm đến em. Nhà em cũng ở đó. Em sinh hoạt ở đây, rời xa cố hương, chẳng lẻ không cảm thấy thiếu những chút gì sao?" Hàn Băng liếc Diệp Thiên Vân thật sâu, đem thân thể ngồi thẳng lên nói:"Anh muốn thế nào? Hy vọng em trở về sao?" Diệp Thiên Vân thoáng do dự, rất chân thành nói:"Ừm, anh cảm thấy em nên trở về đi! Trên thế giới này, người thân cận nhất của em đều ở tại đó, em hãy đối xử tử tế với bọn họ." Hàn Băng giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Thiên Vân, có chút ngoài ý muốn nói:"Chuyện này cũng không phải do anh nói! Hơn nữa em nhớ rằng nhà của anh cũng tại Băng Thành, chẳng lẻ anh không nghĩ đến nhà, không muốn ở cùng cha mẹ sao?" Diệp Thiên Vân nghe Hàn Băng nhắc tới cha mẹ của mình, trong nội tâm nhớ lại tình cảnh khi đó, trên nét mặt có chút ưu thương, nói:"Lúc trước anh ở bên bọn họ nhưng lại không biết quý trọng, cho nên bây giờ mới phải hối hận!" Hàn Băng nhìn thần sắc của hắn biết chuyện không hay, vốn là muốn vui đùa cùng hắn, ai biết được lại đề cập đến chuyện thương tâm của hắn, trong nội tâm âm thầm trách cứ chính mình, áy náy nói:"Thực xin lỗi, em thật sự không biết............" Diệp Thiên Vân lắc đầu cười cười, có chút tang thương nói:"Không sao, quá khứ lâu rồi, sinh lão bệnh tử, dù là ai cũng chạy không thoát!" Trong lòng Hàn Băng cũng căng thẳng, nói sang chuyện khác:"Chừng nào anh trở về? Lần này tới Hương Cảng làm cái gì, có cần em hỗ trợ hay không?" Nàng hỏi các vấn để liên tiếp như súng máy vậy. Diệp Thiên Vân còn không biết khi nào trở về, lần này tới Hương Cảng, chỉ cần hộ tống Lưu Đông xong là hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó ở với Tôn Vĩnh Nhân vài ngày rồi rời khỏi Hương Cảng, nói:"Chừng một vài ngày nữa! Lần này anh tới đây là hộ tống một vị bằng hữu, làm xong thì sẽ trở về." Trong mắt Hàn Băng hiện ra tia mất mát, nhưng nàng nhanh chóng đem tâm tình chôn giấu, đột nhiên hỏi:"Anh...... Anh cùng bạn gái của anh có khỏe không?" Diệp Thiên Vân nhớ tới Hứa Tình, không tự giác cười cười, chậm rãi nói:"Khá tốt!" Hàn Băng còn muốn hỏi tiếp, chỉ là lúc này điện thoại của Diệp Thiên Vân vang lên. Diệp Thiên Vân nói tiếng xin lỗi rồi đem điện thoại di động ra, cái điện thoại này được mua sau khi đến Hương Cảng, dùng để liên lạc với Lưu Đông cùng Tôn Vĩnh Nhân, nhìn thấy một dãy số lạ lẫm trong điện thoại, liền bắt máy. Trong điện thoại truyền đến một thanh âm già nua:"Là Thiên Vân sao? Bác là Tôn Minh Vũ, Vĩnh Nhân có ở cùng con không?" Diệp Thiên Vân sửng sốt một chút, ngày hôm qua sau khi Tôn Vĩnh Nhân về nhà, liền đem xe hơi lưu lại, cũng không liên lạc với hắn nữa, lập tức lắc đầu nói:"Không có, chuyện gì xảy ra sao?" Bên kia Tôn Minh Vũ lập tức có chút lo lắng nói:"Sáng sớm hôm nay Vĩnh Nhân nói muốn đi tản bộ, đi ra ngoài không mang theo bảo tiêu, kết quả là cho tới bây giờ cũng không thấy đâu nữa!" Đồng tử Diệp Thiên Vân có chút co rụt lại, lập tức mở miệng an ủi:"Đừng vội, Vĩnh Nhân có thể có chuyện gì gấp, nên chưa kịp thông tri cho bác?" Tôn Minh Vũ suy nghĩ một chút, vội la lên:"Hẳn là không, đứa nhỏ này tuy không hiểu chuyện, nhưng tuyệt đối không làm loại chuyện này!" Diệp Thiên Vân thở dài, chuyện tình của Tôn Vĩnh Nhân hắn không thể không giúp, lập tức nói:"Con lập tức tới ngay! Có khả năng chuyện này không như bác nghĩ đâu, trước tiên bác ở trong nhà chờ một chút!" Nói xong cúp điện thoại đứng dậy nói với Hàn Băng:"Thực xin lỗi, bằng hữu của anh có chút chuyện, anh muốn lập tức chạy tới đó!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]