Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt cùng nhìn về phía Lý Thiên Kiêu, sau lại nhìn nhau, chủ đề rất tuyệt nhưng cũng cần có trình độ mới được, hai người đều cả đời học võ đâu ra tài thơ ca.
Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng hai người không hiểu nói: "Nam tử hán có thể gánh vác, chỉ là bảo anh ngâm một câu chứ có bảo anh làm thơ tại chỗ đâu, cái này có gì khó đâu?".
Tiêu Sắt cười: "Cái này đúng là làm khó người ta, thật ra tôi và tiểu sư đệ không am hiểu phương diện này, chúng ta đều là võ giả, ngâm thơ chẳng phải là ép sao?".
Diệp Thiên Vân chóng cả mặt, nếu nói ngâm thơ hắn có thể không như Tiêu Sắt, thơ ca học qua không nhiều, bình thường ngoài luyện võ cơ bản là không có thời gian nghiên cứu những thứ này, dù có thời gian hắn thà nghiên cứu thư pháp bởi vì hai cái đấy còn có chút liên quan chứ thơ ca thì nhạt nhẽo khiến hắn chẳng có hứng thú được.
Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng bọn họ cười khẽ nói: "Xem ra đúng là làm khó các anh rồi. Bình thường các anh nên nghiên cứu nhiều vào như thế có ích cho tu dưỡng bản thân, đối với Hình Ý Quyền cũng rất có lợi".
Tiêu Sắt nhìn vẻ chân thành của Lý Thiên Kiêu không khỏi động lòng, đột nhiên hào hứng nói: "Được, nếu như vậy thì tôi đọc một câu thơ, thật ra bảo một võ giả đọc thơ quả có chút làm khó", rồi nói tiếp: "Trước khi tôi đọc tôi muốn Lý sư muội đọc trước đã".
Diệp Thiên Vân suýt chút nữa thì phun ra, hắn còn tưởng Tiêu Sắt muốn gì, ai ngờ lại muốn Lý Thiên Kiêu đọc trước, hắn không khỏi cười trộm.
Lý Thiên Kiêu cũng tưởng Tiêu Sắt muốn đọc một câu thơ, không ngờ lại muốn mình đọc trước, nàng vốn định từ chối, nhưng thấy Diệp Thiên Vân đang cười liền nói: "Được, tôi làm trước cũng được nhưng các anh không được chơi xấu, mỗi người một câu không ai được chạy".
Vừa nói Lý Thiên Kiêu lại ngâm trước thật: "Bức tranh đỏ thắm ánh nắng chiều, ngô cao liễu rủ quạ bay qua, trước cửa không gặp về hiên vắng, trên thành buồn ngắm mặt trời tà".
Nàng vừa nhìn trời chiều vừa ca thành thơ, Tiêu Sắt ở bên đang gật gù thưởng thức, Lý Thiên Kiêu đột nhiên chuyển giọng, quay người lại nói: "Đến lượt các anh!".
Xem bộ dạng tức giận của nàng, đúng là không để cho người ta nửa điểm, vừa quay người khăn tay từ đâu rớt xuống, nàng khom lưng nhặt nó lên. Tiêu Sắt ở bên cạnh cười khổ: "Cô chờ tí, để tôi nghĩ đã!...Trời chiều đẹp vô cùng, chỉ là gần hoàng hôn…"
Lý Thiên Kiêu nghe xong câu thơ của hắn suýt ngã ngửa, mặt mày hớn hở nói: "Anh thật nhanh trí, thời gian ngắn như vậy có thể nghĩ ra, e hèm…coi như anh qua cửa, nhưng đây mới có hai câu, thơ của Lý Thương Ẩn hình như không ít thế này?".
Diệp Thiên Vân lúc này đang nghĩ nên ứng đối thế nào, xong Tiêu Sắt là tới mình rồi, nhưng hắn lúc này một chút cảm xúc cũng không có.
Tiêu Sắt hơi xấu hổ cười nói: "Tôi chỉ biết hai câu này, phía trên quên hết từ lâu rồi, coi như để cho vui đi!"
Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng Tiêu Sắt không định làm khó hắn ta, liền quay sang Diệp Thiên Vân nói: "Đến cậu, anh ta đọc một nửa, cậu cũng đọc một nửa đi".
Diệp Thiên Vân vốn định bổ sung câu thơ của Tiêu Sắt, nhưng hai câu trên lại không có nắng chiều, trong lòng không khỏi hơi nôn nóng, hắn ngẩng đầu nhìn trời chiều, bỗng nhớ lại cái ngày xưa đã học trên lớp,chậm rãi ngâm: "Ngàn dặm cố nhân trái tim trịnh trọng, một mặt thơm mát khỉ tử phân quân. Khai giam nhật ánh ánh nắng chiều sắc. Mãn phúc vui vẻ thu thủy văn. Vi nhục muốn tài liên diệp phá, chế niểu đem tiễn tích hoa phân…"
Đọc đến cuối còn quên mất hai câu, khựng lại.
Lý Thiên Kiêu nhìn hắn đọc đầy đủ, khẽ cười thưởng thức ai ngờ hắn đột nhiên dừng lại, Lý Thiên Kiêu đang mắt đang nhắm bất giác đọc bổ sung cho đủ hai câu: "Không bằng phùng làm hợp hoan bị. Ngụ mị tương tư như đối quân".
Diệp Thiên Vân nghe xong toát mồ hôi, bài thơ này là Đặng Châu Tân Dã Nhân Dữu Thuận Chi, đem một loại vải mịn gọi là tử hà khỉ từ nơi xa xôi gửi tặng Bạch Cư Dị, Bạch Cư Dị lấy bài thơ này để đáp tạ. Ý nghĩa hai câu cuối cùng là: Không bằng lấy mảnh vải tử hà khỉ này may thành chăn, ngày đêm ở bên mình như người bạn tốt.
Lý Thiên Kiêu vừa thấy Diệp Thiên Vân đọc rất nghệ thuật, vì thế mới có cảm xúc mà đọc lên, chỉ là hai câu cuối này đọc xong nàng cũng cảm thấy không đúng, mở mắt nhìn phía hai người, Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt cũng không khỏi nhìn nàng ta, lúc đó mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tiêu Sắt đầu óc rất nhanh, đương nhiên ngay lập tức hiểu được ý nghĩa trong đó, hắn ta cố ý nhìn Diệp Thiên Vân bằng ánh mắt nể phục: "Tiểu sư đệ, trình độ trong bài thơ này rất cao, thật đáng nể", nói rồi giả bộ chắp tay
Lý Thiên Kiêu cảm thấy bị Diệp Thiên Vân trêu chọc, nhất thời sinh ra giận dữ, trợn mắt nhìn hắn, tức đến nỗi quay người bỏ đi.
Diệp Thiên Vân vô tội, hắn chẳng qua cũng là bị bắt buộc mà nghĩ ra, không ngờ Lý Thiên Kiêu lại cho rằng hắn bỡn cợt nàng, không khỏi liếc Tiêu Sắt một cái.
Tiêu Sắt cười khì khì: "Tiểu sư đệ, một trả một, vừa rồi cậu trêu tôi giờ tôi trả lại cậu, chúng ta coi như không nợ nhau". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân đối với việc này cũng chẳng biết làm sao, hai người lại đi dạo.
Diệp Thiên Vân mặc dù ngày đầu tiên ở trong Hình Ý Môn cũng không tốt lắm, nhưng những ngày sau thì khá hơn. Đại hội võ thuật càng ngày càng đến gần, hàng ngày đều có môn phái đến, mỗi môn phái đến ít cũng năm, sáu người, nhiều thì hai mươi, ba mươi tất cả những người đến đều là võ giả, thanh thế này cũng khiến Diệp Thiên Vân không khỏi ngạc nhiên.
Khi người của mỗi môn phái đến thường sẽ có một, hai lão giả, theo sau là một vài thanh niên. Đại hội võ thuật hẳn là thứ lớn nhất những người trẻ tuổi thu hoạch được vì thế các môn các phái cũng sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Mười môn phái lớn Diệp Thiên Vân cũng chỉ gặp qua Võ Đang và Bát Quái, còn có ba môn phái Bát Cực, những phái khác chưa gặp lần nào. Bởi vì Hình Ý Môn chia thành ba nơi, nên khách của mỗi mạch đón tiếp cũng không giống nhau, còn có rất nhiều môn phái cũng cho người đến tham gia mà cũng không ít người hơn mười môn phái kia.
Diệp Thiên Vân ngoài luyện võ ra thì đi cùng Tiêu Sắt như thế cũng có thể học được không ít điều, hơn nữa đối với võ lâm mà nói, Tiêu Sắt cũng coi là một người rất linh hoạt, thạo tin, có biến động nhỏ gì đều dự đoán ra trước. Người luyện tập càng ngày càng nhiều, Diệp Thiên Vân thực cũng không luyện tiếp được, nếu giờ luyện một bài Hình Ý Quyền thì sẽ bị mười mấy con mắt soi vào, hắn liền hỏi Tiêu Sắt: "Đại hội võ thuật phải mở bao nhiêu ngày?".
Tiêu Sắt cười khì khì: "Sao? Giờ thấy chán à? Thời gian đại hội cũng không có hạn, khi nào tiến hành xong các chương trình thì coi như kết thúc. Trước tiên là các môn phái biểu diễn, mọi người kiểm chứng võ học, học hỏi lẫn nhau, sau đó….".
Diệp Thiên Vân đương nhiên biết những chương trình như thế, hắn cười cười hỏi tiếp: "Sau đó là gì? Anh toàn nói đâu đâu, cái càng quan trọng thì càng không nói".
Tiêu Sắt cười ha ha: "Sau đó là tranh danh vị, vị trí mười môn phái lớn. Năm nay có thể Hình Ý Môn chúng ta sẽ thay đổi, quy tắc rất đơn giản, Thiếu Lâm, Võ Đang, Bát Quái, Hình Ý, Thái Cực, Mai Hoa, Không Động, Ngũ Tổ, Bát Cực, Tây Bắc, mười đại môn phái này thì Hình Ý Môn chúng ta xếp thứ tư. Chúng ta phải thách đấu với Thái Cực Môn, sau đó là Bát Quái Môn, mỗi lần đại hội võ thuật chỉ có thể tiến lên một bậc hoặc lùi xuống một bậc, đương nhiên môn phái có quyền không chấp nhận, chỉ bất quá giảm xuống một bậc". Hắn ta dừng lại hỏi: "Những phái muốn xếp vào mười môn phái lớn cũng không phải ít, vì thế vị trí thứ mười cũng rất khó khăn. Bởi vì bọn họ phải chấp nhận thách đấu của những phái không phải mười phái lớn, như Tây Bắc Môn năm nay, vị trí của nó không ổn định nhất, có thể nói Hình Ý Môn chúng ta rất khá, cứ coi như thua thì chẳng qua cũng chỉ lùi một bậc, nhưng hai, ba đời đều phải đưa ra hai người, sau đó tiến hành trận đấu".
Diệp Thiên Vân vô cùng hứng thú với thông tin này, nếu nói đời thứ ba thì người có thể so với mình cũng chỉ có mình Lý Thiên Kiêu, hai người này đều sẽ tham gia trận đấu, hắn cười nói: "Vậy người của đời thứ ba đã chọn chưa?".
Tiêu Sắt khẽ cười nói: "Sao phải chọn nữa. Trận giao lưu chúng ta đều tiến hành xong xuôi, người có tư cách chỉ có cậu và Lý Thiên Kiêu, đến lúc đó phải thể hiện hết mình đấy!".
Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn đôi chút hiểu ra lí do Tiêu Sắt đối đãi nhiệt tình với mình như vậy, Bát Cực Môn cũng đã từng có ý mời chào mình, vì thế nói: "Sau đó còn có chương trình gì không?"
Tiêu Sắt "Ừ" một tiếng: "Cuối cùng là lên võ đài kết thúc ân oán thôi, cậu phải cẩn thận chút những người có thù nhà cũng thường giải quyết ở đây, mong là sẽ không có ai gây phiền phức với cậu".
Cái Diệp Thiên Vân hướng đến lại là oán thù kiểu này, người càng nhiều hắn càng thích, hắn luyện võ lâu như vậy ắt phải có nơi để kiểm chứng.
Hai người ở đó nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại để trên ghế của Diệp Thiên Vân rung lên, hắn không khỏi ngạc nhiên, thời gian này hắn rất ít gọi điện thoại, giở điện thoại ra nhìn số, lại là Hứa Tình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.