Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vân nhìn một kiếm quét tới, hắn lùi lại một bước, việc với Phương Kỳ không rõ ràng, hắn bình tĩnh nói: "Việc này chẳng liên quan đến tôi, nếu cô cứ ngang ngược thế, tôi sẽ không khách khí đâu".
Phương Kỳ nghe xong tức giận, toàn thân hơi run nói: "Diệp Thiên Vân, nếu không phải vì anh thì sao Mạc Hổ lại không tốt với tôi, đều là do anh gây ra tôi dù không báo được thù thì cũng phải cho anh thấy chút lợi hại!"
Bình thường phụ nữ phát tức thì bất chấp lẽ thường, nhất là phụ nữ tức vì bị người ta bỏ rơi. Phương Kỳ hiện giờ như một con bạo long cái, nhe nanh múa vuốt đánh tới Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bị hai chiêu này làm điên tiết, hắn định ra tay đột nhiên một người từ ngoài chạy vội vào, một giây đã đến phía sau Phương Kỳ, vừa ra một đòn.
Phương Kỳ còn chưa biết là chuyện gì xảy ra thì đã bất tỉnh. Diệp Thiên Vân nhìn, người vừa đến chính là Phương Nhược Sơn, lão vừa đánh một đòn làm Phương Kỳ bất tỉnh.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy lão liền không ra tay, chắp tay lại nói: "Chú Phương!". Hắn vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng kinh ngạc. Hai chiêu này của Phương Nhược Sơn mau lẹ khác thường, nhất là đòn vừa rồi ra tay nhanh như điện.
Phương Nhược Sơn sắc mặt u ám, tóc mai cũng ướt mồ hôi, lão nhìn Diệp Thiên Vân gật đầu, ôm Phương Kỳ đang nằm gục dưới đất lên, nói: "Quản giáo không nghiêm, mong cậu bỏ qua!".
Những người xung quanh sắc mặt đều kinh ngạc,Phương Nhược Sơn bình thường là người rất cao ngạo, đâu ra còn nói những lời xin lỗi thế này với người khác, huống hồ là với một đệ tử đời thứ ba, bởi vậy tất cả đều nhìn Diệp Thiên Vân đầy nghi vấn.
Diệp Thiên Vân có chút rõ ràng ý tứ của lão, vừa rồi nếu ra tay nhất định sẽ lấy mạng Phương Kỳ, chỉ là trong lúc do dự mới bỏ qua cho cô ta chủ yếu là nghĩ tới quan hệ với Phương Nhược Sơn, hai người đều là cùng một mạch. Mặc dù bình thường gặp nhau không nói câu nào nhưng cũng gọi là có chút quan hệ, nếu hôm nay một đòn lấy mạng Phương Kỳ thì quan hệ sau này của hai người cũng không có cách nào quay lại.
Diệp Thiên Vân mặc dù ra tay tàn nhẫn nhưng cũng là suy nghĩ lập trường, vì thế hắn liền đáp lễ: "Chú khách khí quá, hi vọng sau này cô ấy không tìm tôi gây phiền phức nữa!"
Mấy đệ tử bên cạnh bị Diệp Thiên Vân làm kinh ngạc, câu này có thể coi là cảnh cáo, lần sau lại làm phiền thì kết quả cũng có thể dự đoán được. Diệp Thiên Vân ra tay không nể tình, không chết thì cũng là tàn phế.
Phương Nhược Sơn trầm xuống một lát, sau đó gật đầu, ôm Phương Kỳ đi ra.
Tâm trạng Diệp Thiên Vân lúc này cũng chả tốt đẹp gì, vốn là muốn đến tập võ, chẳng qua không ngờ lại gặp chuyện thế này, mất cả hứng.
Phương Nhược Sơn đi ra chưa được một phút, Tiêu Sắt vội vã từ ngoài tiến vào, theo sau là một đệ tử đi báo tin.
Tiêu Sắt đến gần Diệp Thiên Vân rất quan tâm nói: "Vừa nhìn thấy Phương Kỳ hình như bất tỉnh đi qua, cậu và chú Phương có đánh nhanh không?".
Diệp Thiên Vân lắc đầu: "Không có".
Tiêu Sắt có chút sốt ruột hỏi: "Cậu đánh bị thương Phương Kỳ sư muội, chú Phương lại không gây phiền cho cậu à. Tôi thấy lúc cậu ra ngoài sắc mặt không tốt lắm, cậu ra tay không nặng chứ?".
Diệp Thiên Vân cười khẽ: "Chẳng liên quan gì đến tôi, vừa rồi là chú Phương tự đánh bất tỉnh Phương Kỳ, tôi không ra tay!".
Tiêu Sắt nghe Diệp Thiên Vân nói thế thì thờ dài, xoa ngực nói: "Vừa nghe tin tôi giật cả mình, tôi còn tưởng cậu ra tay đánh thương Phương Kỳ, nếu mà thế thì thật là phiền phức lớn. Chú Phương rất yêu con gái, nhất định sẽ liều mạng với cậu".
Diệp Thiên Vân cười ha ha, Phương Nhược Sơn vừa nghe con gái ra tay với mình thì chạy như bay tới, mặt thấy đầy mồ hôi, xem ra lão với mình còn chút lo ngại.
Diệp Thiên Vân lúc này mất cả tâm trạng tốt để luyện võ, gật đầu với Tiêu Sắt nói: "Đại sư huynh, hay là tôi với anh đi dạo, vừa đến đây hình cảm giác hình như không tốt lắm".
Tiêu Sắt cười khổ nói: "Vừa rồi là gặp hai chuyện, dù là ai thì tâm trạng cũng không tốt được, đi, tôi đưa cậu đi quanh môn chúng ta!", nói xong khoác vai Diệp Thiên Vân cùng ra khỏi sân tập.
Hai người đi dạo gần núi của Hình Ý Môn, Diệp Thiên Vân nhớ ra người vừa chặn xe của họ bèn thuận miệng hỏi: "Đã điều tra ra kẻ chặn đường là ai phái tới chưa?".
Tiêu Sắt bị hỏi sắc mặt có vẻ khó coi, hắn bẻ một cành cây nói: "Điều tra cũng tương đối, đại khái có chút ngọn ngành, nhưng sự việc cũng không lạc quan cho lắm!".
Diệp Thiên Vân nghe xong bất ngờ, hàm ý của cái "tương đối" này quá mập mờ, liền hỏi: "Là ai làm?"
Tiêu Sắt mắt nhìn phía trước nói: "Hẳn là người của Hình Ý Môn ta làm, xe và người đều biến mất, một chút tung tích cũng không có. Ở Hà Bắc tôi chưa tìm ra nơi nào ngoài Hình Ý Môn có khả năng này".
Diệp Thiên Vân cũng hơi kinh ngạc, trong lúc thời khắc then chốt của đại hội võ thuật còn xảy ra xung đột nội bộ, hắn liền hỏi: "Chuyện là thế nào?".
Tiêu Sắt nhìn xung quanh rồi mới rất cẩn thận nói: "Chuyện này cũng chẳng dễ nói, không phải Tây phái thì là Bắc phái, chỉ có hai phái đó mới có khả năng này có thể mang người đi trong nháy mắt, ngoài bọn họ tôi cũng không nghĩ ra ai có thể có kiểu năng lực này".
Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng nói: "Cũng chưa chắc. Có thể vẫn còn người khác hoặc là ẩn trốn rồi!".
Tiêu Sắt lắc đầu cười: "Cậu vừa vào Hình Ý Môn, có thể chưa hiểu lắm về thế lực của Hình Ý Môn chúng ta. Nếu Hình Ý Môn trên dưới một lòng, thì không có việc gì không làm được trong cái thành phố này". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nói xong hắn ta nói tiếp: "Sự việc ấy đã báo lên trên, cha tôi nghe xong không nói gì, điều tra đến đây, ý ông muốn tôi không được nói ra bên ngoài, cậu lại không thể cho tôi một lối đi!"
Diệp Thiên Vân gật đầu, xem ra Hình Ý Môn cũng cũng phải là một nơi tốt, ba nhà bất hòa không tính, giờ nâng đến mức độ đánh bất tỉnh, cách làm này cũng thật không biết xấu hổ, hắn nghĩ rồi lại hỏi: "Rốt cuộc là phái nào làm, có đầu mối gì không?".
Tiêu Sắt nghĩ cả ngày mới nói: "Tôi cảm thấy có lẽ là Bắc phái, người của Tây phái cũng bị thương bốn, năm đệ tử như chúng ta, chỉ có Bắc phái bị thương một người, mà lại chỉ bị thương nhẹ".
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một lúc, với kiểu chứng cớ này thật sự là không thuyết phục, tình hình hiện nay ai cũng không dám bảo đảm là bàn tay của phái nào, vì thế hắn bèn hỏi: "Giữa các phái với nhau không phải chỉ có bất đồng về võ học à? Sao giờ lại trở thành tự tàn sát lần nhau thế này?"
Tiêu Sắt lắc đầu: "Nếu chỉ vì khẩu khí, thằng ngốc mới làm việc thế này. Những việc này tôi cũng là nghe cha tôi nói qua, giống như đề cập đến một chút quan hệ lợi ích, thế lực ngoại môn Hình Ý Môn cũng là một phân làm ba, còn có một số công ty và tập đoàn, bố trí cũng phải xem thực lực, chỉ là những việc này không đến lượt tôi quan tâm.
Diệp Thiên Vân hiểu ý gật đầu, Tiêu Sắt hoàn toàn đối với hắn như người của mình, nếu không hôm nay cũng không thể đem chuyện ra này nói kỹ như vậy, xem ra phân tranh giữa Hình Ý Môn cũng rất lợi hại, sau khi mâu thuẫn không ngừng tăng đến một mức độ nhất định, Hình Ý Môn cũng sẽ xảy ra đại chiến.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trong Hình Ý Môn, Tiêu Sắt cố ý dẫn hắn đi xung quanh khu vực của Tây phái và Bắc phái. Trời chiều buông xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực, Diệp Thiên Vân cũng có chút lưu luyến với cảnh sắc này.
Tiêu Sắt nhìn ánh chiều tà bổng có cảm xúc mà nói: "Tôi cũng sắp bốn mươi rồi, cuộc sống này luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó".
Diệp Thiên Vân định trả lời nhưng nghĩ rồi thôi, hắn nhìn bốn phía phát hiện ra ở một chỗ không xa có một người con gái đáng ngắm trời chiều, hắn không khỏi nói tếu: "Tiêu sư huynh, có một người đẹp cũng có cùng sở thích với anh kìa!".
Tiêu Sắt nghe rồi không khỏi ngạc nhiên, sau đó quau đầu lại nhìn về phía xa, nói: "Lý Thiên Kiêu sao cũng ở đây, vừa rồi cậu không thấy cô ấy à?"
Ánh mắt hai người đều nhìn Lý Thiên Kiêu, mà Lý Thiên Kiêu dường như cũng cảm thấy, nàng quay đầu lại nhìn cũng có chút kinh ngạc, sau đó đi đến chỗ Diệp Thiên Vân.
Đến gần Lý Thiên Kiêu chắp tay hướng hai người, cười nói: "Không ngờ còn có người có nhã hứng giống tôi, xem ra người biết thưởng thức trong Hình Ý Môn thật không ít!"
Tiêu Sắt cười ha ha nói: "Cũng không có gì, Diệp Thiên Vân sư đệ vừa mới từ dưới núi về, hôm nay tâm trạng không được tốt nên tôi dẫn cậu ta đi vòng vòng không ngờ có thể gặp cô ở đây!".
Lý Thiên Kiêu nhìn người Diệp Thiên Vân sau đó ngạc nhiên hô lên: "Tiểu sư đệ hình như thay đổi không ít, xảy ra chuyện gì à?"
Diệp Thiên Vân đời nào nói võ công của mình tăng lên, khẽ lắc đầu chuyển đề tài: "Không có gì, vừa rồi đại sư huynh rất buồn chán, cảm giác cuộc sống thiếu gì đó, giờ tôi mới hiểu!"
Tiêu Sắt đâu ngờ Diệp Thiên Vân lại bắn ra câu này, hắn cũng là người độc thân, lập tức hơi xấu hổ nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy cảnh trời chiều rất đẹp thôi".
Lý Thiên Kiêu không để ý, câu nói của Diệp Thiên Vân khiến nàng chú ý đến tình cảnh lúc bấy, cười nói với hai người: "Không bằng chúng ta mỗi người nghĩ một bài thơ góp vui đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.