Diệp Thiên Vân không ngờ lúc này Ngũ Vĩ lại nói giúp hắn, thật ra nếu nói tới ân oán, hắn không sợ Trạc Cước Môn, người thì cũng đã giết rồi, cho đến giờ chưa vì thế mà bị trả thù. Khi chưa vào Hình Ý Môn hắn đã có ý định nếu Tróc Cước Môn thật sự truy sát hắn, hắn sẽ đánh du kích, quả thực không được nữa thì lấy mạng đổi mạng, áp lực có thể thúc đẩy sự biến chất của một võ giả, cho dù chết cũng phải chết trong võ đạo. Kết quả là tình hình sau này rất có lợi, mà bây giờ lại có Hình Ý Môn là cái ô che chắn, hắn càng không sợ gì, không ai có thể sống sót suốt đời, cuộc đời lại ngắn ngủi, thế thì không bằng trong thời gian có hạn bộc phát ra sức mạnh lớn nhất. Diệp Thiên Vân không sợ bất kỳ ai trả thù, kẻ thù hắn có thể nói ở đâu cũng có, có lẽ là ẩn giấu trong vô hình, nhưng khả năng chịu đựng của hắn rất tốt, mà trước sau ra tay đều tàn bạo, chỉ cần là có báo thù thì hắn ra tay sẽ chôn hết tất cả sẽ không để kẻ thù còn bất kỳ cơ hội nào. Ngũ Vĩ nhìn Tiêu Sắt, nhìn cả Vô Tình Tử, chậm rãi nói: "Tôi và Diệp Thiên Vân vốn đang luận đạo, đệ tử Trạc Cước Môn này lại vừa thấy mặt đã ra tay, với chuyện như vậy, bất kỳ võ giả nào cũng sẽ ra tay huống hồ Diệp Thiên Vân?". Những câu này của Ngũ Vĩ có không ít tác dụng, Vô Tình Tử ở bên cạnh phụ đạo: "Thật ra Trạc Cước Môn có thể tính gì chứ, tôi vừa nói rồi, bọn họ đang xuống dốc nếu không có năng lực của Nghịch Thiên, ít nhất ba mươi, năm mươi năm cũng đừng nghĩ khôi phục nguyên khí. Hình Ý Môn chúng ta mặc dù sẽ không ức hiếp kẻ yếu nhưng cũng không thể để người ta đánh vào mặt mà không phản ứng gì, ít nhất cũng phải cảnh cáo chúng một lần, ra tay ở Hình Ý Môn là phải trả giá! Tôi thấy Diệp Thiên Vân làm rất tốt!" Tình thế lúc này trở thành hai đấu một, Ngũ Vĩ thêm Vô Tình Tử khiến Tiêu Hùng cũng có chút khó xử, lão hồi lâu mới ngẩng đầu nói: "Mặc dù chúng ta đều cảm thấy Diệp Thiên Vân không sai, tôi không nói gì nữa, chỉ là sau này nhất định phải chú ý, chúng ta cũng coi là môn phái lớn, không thể để sơ hở". Ngũ Vĩ nghe xong trên mặt cười mãn nguyện, lão nói không nhanh không chậm: "Thật ra lúc đầu Trạc Cước Môn sáu bảy người vây Diệp Thiên Vân một người, chưa chắc không có điểm yếu, lần này coi như người của bọn họ chết rồi, cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng". Tiêu Hùng"Ừ" một tiếng, sau đó đột nhiên chuyển đề tài, nói: "Tứ sư đệ, hai người đến đây làm gì?". Ngũ Vĩ lúc này mới nghĩ đến mục đích việc mình đến, nên cười nói: "Là thế này, tôi và Thiên Vân đã nghiên cứu vài thứ, cần có một ít dược liệu, nếu chủ phái thấy tiện thì cho chúng tôi một ít". Mơ hồ Diệp Thiên Vân trong lòng cũng không khỏi cảm kích Ngũ Vĩ. Sự bảo vệ này sư phụ cũng không làm được, cùng gánh vác việc này, rõ ràng là lão có chút yêu mến. Vô Tình Tử nghe xong cười ha ha: "Tôi nói sư đệ, cậu không cần phải nghĩ thứ gì của đạo gia nữa, lẽ nào cậu muốn luyện đan ư? Coi như cậu luyện thành đi thì cũng có ai dám uống không?". Ngũ Vĩ nghe rồi chỉ là mặt đầy ý cười, ông bưng bình trà lên, lấy tay đưa ra giữa không trung, cũng không trả lời Vô Tình Tử. Tiêu Hùng nghĩ một lúc rồi nói: "Thuốc không thiếu, nếu cậu muốn tiến hành nghiên cứu, thì viết ra tiến độ thí nghiệm, cậu rất thành thạo đạo gia, có thể lưu lại vài thứ cho hậu nhân". Diệp Thiên Vân thấy hóa ra dược liệu không phải lấy tùy tiện được, ý của Tiêu Hùng còn muốn viết một bản báo cáo, nếu hôm nay tự mình nói ra, xem ra cũng phải viết ra công thức, liền đánh mắt nhìn Ngũ Vĩ tỏ ý thôi đi, báo cáo này không dễ gì mà viết. Ngũ Vĩ không để ý Diệp Thiên Vân mà bình tĩnh nói: "Thế cũng được, thật ra tôi là muốn thử luyện đan, có lẽ sẽ có vài phát hiện, trong đó một vài kinh nghiệm tôi sẽ viết ra, như thế hậu nhân cũng có cái tham khảo". Tiêu Hùng nhìn Ngũ Vĩ không có ý gì, liền gật đầu nói: "Vậy cậu cần cái gì thì liệt một cái bảng danh sách, đến lúc đó sẽ mang các thứ đến". Diệp Thiên Vân trong lòng hơi căng thẳng, điều này liên quan tới tốc độ luyện tập Kim Chung Tráo của hắn sau này. Hiện nay Ngũ Vĩ giúp hắn ngăn cản mọi thứ, bớt đi nhiều phiền phức, trước tiên là vấn đề tiền bạc coi như giải quyết êm thấm rồi, đây là khó khăn lớn nhất trước mắt, thực ra khoảng thời gian ở trên núi này còn có thể luyện tập Kim Chung Tráo,bây giờ hắn đang hướng tới mấy tầng sau của Kim chung Tráo, bắt đầu từ tầng năm Tráo Môn không ngừng biến mất, có tác dụng rất lớn đối với nâng cao võ đạo. nguồn TruyenFull.vn Hình Ý rốt cuộc là môn phái lớn, dược liệu này ngay cả hỏi cũng không cần, hắn vốn có ý định sẽ giải quyết một ít dược liệu trong Hình Ý Môn, sau đó để Vương Trác Kỳ làm những loại khác là được rồi, hiện giờ tất cả đều giải quyết xong rồi, chỉ không biết có thể làm dùng được bao lâu. Vô Tình Tử nghếch hai chân lên, lão rất nhàn nhã, cười nói: "Bát Cực Môn vừa đến, đại hội võ thuật lần này là Hình Ý Môn chúng ta chịu trách nhiệm, hi vọng bọn họ có thể trung thực một chút". Tiêu Hùng trầm sắc mặt: "Bao nhiêu năm tích góp cũng chả trách được họ có dã tâm, thật ra ai mà chẳng muốn môn phái mình nâng lên một bậc". Ngũ Vĩ hoàn toàn không quan tâm đến việc này, lão nói xong việc xin dược liệu rồi, liền đứng dậy nói: "Đại sư huynh, việc cũng bàn xong rồi, tôi và Diệp Thiên Vân đi đây". Tiêu Hùng nghĩ rồi nói: "Ừ, nhớ liệt ra bảng danh sách đấy". Diệp Thiên Vân cùng Ngũ Vĩ đi ra, Ngũ Vĩ ra ngoài cười nói: "Dược liệu luyện công cậu liệt ra, sau đó cho thêm mấy vị, những thứ này sẽ được lưu giữ". Diệp Thiên Vân hơi ngạc nhiên, xem ra Ngũ Vĩ dường như cũng không muốn công bố những thứ cần thiết để luyện công, nhưng cái mà hắn lo hơn là Ngũ Vĩ khai báo lại thế nào, ngay lúc ấy liền hỏi: "Vậy việc luyện đan làm thế nào? Nếu không luyện thì báo lại thế nào được?". Ngũ Vĩ cười ha ha: "Không vấn đề gì, trong đơn của cậu tôi sẽ thêm vài vị thuốc, tiện viết thêm hai câu là được. Hiện nay sự khác nhau giữa Đạo gia và Hình Ý Môn rất lớn, lấy đâu ra người chăm chỉ nghiên cứu, tôi viết thêm cũng chẳng có ai chú ý cả, số người nghiên cứu Đạo gia trong cả môn phái có thể đếm trên đầu ngón tay. Diệp Thiên Vân hiểu ý cười, Ngũ Vĩ nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành, thật ra lại là người cực kỳ biến báo, chỉ là lão không tranh chấp với đời, nếu không cũng có thể coi là một nhân vật trong Hình Ý Môn, tâm thái tu hành Đạo gia cũng ôn hòa, không ganh đua tranh chấp. Sau khi từ biệt Ngũ Vĩ, Diệp Thiên Vân trở về phòng rồi cầm giấy bút bắt đầu viết tên các loại thuốc, Linh Chi, cỏ Nguyệt Kiến, Đỗ Trọng, Hà Thủ Ô, Hoàng Kỳ, Xuyên Sơn Giáp, Xà Sàng Tử, Bách Lưỡng Kim, Nhân Sâm, Đông Trùng Hạ Thảo, gan gấu,… Quan trọng nhất là Nhân Sâm phải trên trăm năm tuổi, lần trước hắn đã đặc biệt lưu ý, một cây nhân sâm dại mọc trên núi Trường Bạch cũng phải khoảng mấy triệu.Với giá này không biết Hình Ý Môn có thể chấp nhận không, nếu quả thực không được, thì chỉ có thể thông qua Vương Trác Kỳ chi riêng mà thôi, may mà nhân sâm này không phải dùng hết một lần nếu không đến lúc luyện thành thì đúng là vật báu vô giá. Hắn nghĩ hồi lâu rồi mới cho thêm năm loại thuốc không quý lắm.Những loại thuốc này cũng có chút tác dụng bảo vệ sức khỏe, giữ lại sau này bình thường đem dùng cũng có hiệu quả tốt. Kim Chung Tráo càng về sau càng thể hiện giá trị của nó. Từ khi hắn gia nhập giang hồ cho đến nay, Kim Chung Tráo đã năm lần cứu mạng hắn vì thế hắn rất coi trọng công pháp này. Hắn viết xong liền vội vã đưa tới chỗ Ngũ Vĩ, những thứ này đều phải thông qua lão mới có thể đưa cho Tiêu Hùng. Khi Diệp Thiên Vân đến phòng Ngũ Vĩ, lão đang ngồi thiền, lão nhìn Diệp Thiên Vân đến liền đứng dậy, cười nói: "Cậu đúng là rất sốt ruột". Diệp Thiên Vân làm sao mà không sốt ruột, với quyết tâm học võ đạo của hắn, mắt thấy công pháp ở đó mà không thể luyện tập trong lòng khác nào như bị côn trùng giày vò, bởi vậy mới không để ý thời gian đưa đến luôn. Ngũ Vĩ nhận lấy đơn của Diệp Thiên Vân gật đầu, nhìn một lúc, hồi lâu mới than: "Những thứ ở đây của cậu thật quái dị, đa số là dược liệu chí dương chí cương, đây hẳn là những thứ để uống, có việc gì không đấy?" Diệp Thiên Vân cũng không có hiểu biết gì về dược tính, lúc đó bèn hỏi: "Dược liệu không phải là để uống, thế này không có vấn đề đâu, tôi sợ phí tổn cao quá, chú cũng sẽ bị liên lụy". Ngũ Vĩ cười ha ha thản nhiên nói: "Không việc gì đâu, Hình Ý Môn chúng ta không phải là môn phái nhỏ, thế mới lấy hình thức tài liệu báo cáo lên. Những thứ cơ bản hai đời đệ tử cần, nội môn đều sẽ chiếu cố, hơn nữa cũng không quá nghiêm khắc, cậu không cần phải lo lắng". Diệp Thiên Vân nhẹ cả lòng. Vương Trác Kỳ cứ coi như bị ép làm đến giờ cũng chưa đào đâu ra số tiền này, hi vọng duy nhất là Hình Ý Môn, chỉ cần ở đây không có vần đề gì thì việc lớn coi như thành. Đột nhiên hắn nhớ ra cái chí cương chí dương mà Ngũ Vĩ nói, Kim Chung Cháo của hắn cũng là đi trên con đường này, không biết có xảy ra chuyện gì không. Ngũ Vĩ chậm rãi nói: "Phương thuốc cũng chú ý điều hòa âm dương, hiện nay cậu đa phần đều là tính dương, chỉ có hai vị là tính âm, nếu đơn thuốc có vấn đề thì cậu sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, hay là cậu xem xét trước đã, có cần luyện tiếp không!" Lão nói xong liền chỉ cho Diệp Thiên Vân hai vị thuốc có tính âm đó. Diệp Thiên Vân choáng váng, đây là hai vị thuốc về sau hắn viết vào cho đủ, theo ý tứ của Ngũ Vĩ thì tất cả số thuốc đều có tính dương, như vậy một mực theo đuổi chí cương chí dương kết quả là có thể gặp phải là Kim Chung Tráo không thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]