Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua cái người tên Diệp Vô Nhai này chỉ là người như vậy khó mà đoán tuổi, đoán chừng phải lớn hơn Hà Sơn vài tuổi. Râu tóc đều trắng, rõ nhất là ngay cả lông mày cũng trắng, vóc người cũng không phải là cao, dáng người thì cũng mảnh khảnh.
Diệp Thiên Vân chắp tay bước lên trước hành lễ nói: "Chào Diệp tiền bối, vãn bối là Diệp Thiên Vân ".
Diệp Vô Nhai mặt không biểu cảm, lão "Ừ" một tiếng từ xoang mũi, nói: "Rất nhiều người nói với tôi về cậu, hôm nay xem ra không tồi!" Nói xong là thôi, cũng không nhìn Diệp Thiên Vân nữa.
Hà Sơn cười khì khì nói: "Sư huynh ta ít nói, anh ấy nói cậu không tồi vậy là khá rồi, tôi còn tưởng cậu về nhà rồi chứ. Thành Phong quán tìm cậu, kết quả Thạch Thanh Sơn cũng ề à, tám thằng côn đồ mà cũng không đánh được, chẳng ngờ cậu lại đến đây, thế thì náo nhiệt rồi đây, chỉ cần chỗ nào có cậu, thì người ở đấy chỉ có đổ như rạ! Hắn ta ở đó nói thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý biểu cảm của những người xung quanh.
Ngũ Vĩ chắp tay cười nói: "Diệp lão ca, Hà lão ca, không có việc gì chứ!"
Hai người cũng đáp lễ, Diệp Vô Nhai rất khách khí nói: "Chúng tôi đến hơi sớm, có chút mạo muội".
Ngũ Vĩ cười ha ha: "Khách khí gì, đều là người trong võ lâm, thật ra tôi sớm đã muốn đến Bát Cực Môn thăm Diệp lão ca, chỉ là mãi chưa có thời gian".
Hai người ở đó nói vài lời khách khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240681/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.