Diệp Thiên Vân luyện bốn năm tiếng, bốn năm tiếng cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là luyện liên tục không hề nghỉ ngơi lại còn duy trì tần suất nhất định, điều này khiến mấy người Thạch Thanh Sơn mặt đỏ lan tận đến cổ, cũng luyện tập theo... nhưng cường độ kém hơn nhiều.
Vương Trác Kỳ từ bên ngoài đi vào, gã có vẻ mệt mỏi, nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Sao rồi, người anh em còn định đi nữa không, tôi vốn định sai người khác đi, có điều lại nghĩ mình cũng sẽ ở đó. Nên đích thân đi xem luôn".
Diệp Thiên Vân dừng luyện, cười ha hả nói: "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi, tôi muốn xem thử chỗ đó thế nào, vốn định để cho bố mẹ tôi. Không ngờ bây giờ đã cần dùng tới rồi".
Vương Trác Kỳ "Ừ" một tiếng nói: "Vậy cũng tốt, lúc cậu tập luyện thì tới võ quán, còn bình thường không có việc gì thì cứ về đó ở, phòng năm trăm mét vuông ở mấy người cũng đủ".
Diệp Thiên Vân nghe xong có chút kinh ngạc, hắn chậm rãi nói: "Nhà năm trăm mét vuông cũng coi như là khu nhà cấp cao. Anh làm sao mua được thế".
Vương Trác Kỳ cười nói: "Lúc cậu gọi điện tôi đã lưu ý rồi, kết quả có người thật sự đang bán nhà hơn nữa còn rất gấp, năm trăm mét vuông tôi chỉ mua có hơn hai trăm vạn. Lại còn ở gần đây, giá này cũng không cao đâu, đợi tới khi cậu không muốn ở nữa thì có thể bán lại, tôi đã sửa sang bên trong lại một chút, bây giờ hoàn toàn có thể vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240659/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.