Ở đằng sau, năm người vừa tiến vào đã đứng hết cả dậy, đi về phía Tôn Vĩnh Nhân. Diệp Thiên Vân thấy vậy thì cau mày, loại chuyện này không thể nói lung tung được, tín ngưỡng của người khác sao có thể tùy ý khinh nhờ chứ, lần này lớn chuyện rồi đây.
Tôn Vĩnh Nhân nói xong thì thấy đỡ một bụng tức, có điều chỉ một giây sau gã liền phát hiện ra có điều bất ổn, có năm người rõ ràng đang đi về phía gã, cho nên gã nhìn Diệp Thiên Vân, nhạt nhẽo nói: Không phải tôi cố ý đâu, thử nói chuyện với mấy người này xem có được không?
Diệp Thiên Vân quan sát tình hình rồi đáp: Anh thấy sao? Vừa nói xong mấy người kia liền đi tới, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ giận dữ.
Lão già kia mới vừa rồi còn rất hiền lành, mà giờ đây hai mắt trợn tròn như hai cái bóng đền lớn, lão nhìn Tôn Vĩnh Nhân rồi dùng tiếng Trung quái dị nói: Trên đời này tao ghét nhất hai loại người, một là khinh nhờ chúa của tao, hai là những thằng khốn nói tiếng Anh, chẳng lẽ mày sinh ra đã khiến cho người khác thấy ghét bỏ vậy sao? Lão nói xong, mấy người đứng đằng sau bắt đầu xoa tay, trông có vẻ như muốn dạy dỗ cho Tôn Vĩnh Nhân một trận.
Tôn Vĩnh Nhân cũng biết mình đã gây họa, gã lắp bắp: Cái này... cái này không phải là khinh nhờ chúa của tôi, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi!
Lão già khoát tay áo, nói: Không không không, là chúa của tao chứ không phải chúa của mày, hiểu chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240537/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.