Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Vân quay trở lại phòng liền nhớ lại về những động tác Phách Khang Sai vừa biểu diễn hồi nãy, từng động tác lần lượt được lặp đi lặp lại, sau đó tiến hành nghiên cứu. Những ký ức này đều là tài sản quý giá của hắn, nói không chừng một ngày nào đó gặp phải Thái quyền cao thủ chân chính, thì khi giao đấu sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bình thường tích lũy từng chút từng chút một chính là để sau này phát huy được tác dụng quan trọng.
Hắn đang hăng say luyện tập thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa, không thể làm gì khác đành phải dừng lại đi ra mở cửa. Cửa vừa mở liền thấy được người gõ cửa chính là Hứa Tình, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên Vân mơ hồ cảm thấy vui mừng, hắn cười nói:"Thật không ngờ lại là cô, mời vào!"
Hứa Tình mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, ở trên còn gắn một chiếc nơ con bướm rất to, đáng yêu động lòng người. Nàng chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào vừa nói:"Sao thế, anh không hoan nghênh tôi tới à? Vương Nghiên đi bơi rồi mà tôi lại không muốn đi, cho nên mới tới đây tham quan phòng tổng thống của anh ở một chút."
Diệp Thiên Vân rót một cốc nước rồi đưa cho nàng, nói:"Mời tham quan tự nhiên, thật ra tôi cảm thấy cũng không tệ, chỉ là hơi lớn quá thôi." Vừa nói vừa bắt đầu dẫn nàng đi xem chung quanh, giống như là đang đi tham quan viện bảo tàng vậy.
Nếu ở lục địa một căn phòng rộng trăm mét vuông cũng chẳng tính là gì, nhưng hiện giờ lại đang ở trên biển, hơn nữa còn đang trên một con thuyền, không gian như vậy lại trở nên rất quan trọng. Ba phòng ngủ, phòng khách, phòng họp, phòng sách, sân ngắm cảnh riêng, những thứ này thật quá xa xỉ.
Hứa Tình đi một vòng xong hâm mộ nói:"Phòng của hai chúng tôi chỉ có một phòng ngủ lớn như vậy thôi, chênh lệch quá mà, hơn nữa tầm mắt ngắm cảnh biển ở tầng của các anh cũng không tệ, cảnh sắc thật là đẹp." Nói xong thì ngồi xuống giường, ngắm cảnh biển mà thở dài:"Thật là đẹp a! Tôi rất thích cách sống phiêu bạt trên những chuyến tàu du lịch này, nó có một cảm giác gần gũi với tự nhiên, tôi chỉ muốn cả đời được sống ở đây thôi."
Diệp Thiên Vân nghe những lời này thì hoàn toàn chết lặng, cuộc sống của hắn phần lớn đắm chìm trong luyện tập, hắn không thể làm gì khác hơn đành phụ họa theo nàng:"Ừ, cuộc sống như vậy cũng khá thú vị."
Hứa Tình giống như tìm được tri kỷ vậy, vẻ mặt có chút hưng phấn, nói:"Anh cũng có cảm giác này sao? Vậy chúng ta đúng là có cùng sở thích!"
Diệp Thiên Vân nhìn ra cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ một lát rồi mới lên tiếng:"Thật ra thì có lẽ do trước kia máy bay chưa thích hợp để bay đường dài, cho nên mọi người đều đi những chuyến tàu biển như thế này. Đợi đến lúc máy bay phát triển hơn, rất nhiều quý tộc lắm tiền rảnh rỗi thích cách du lịch giải trí trên những chuyến tàu biển kiểu này. Vì thế mà tàu biển mới càng lúc càng sang trọng." Những điều này là tri thức hắn thu lượm được trước khi lên tàu, không ngờ được hôm nay lại có chỗ dùng tới, không thể không thừa nhận rằng vận khí của hắn rất tốt.
Ánh mắt Hứa Tình nhìn Diệp Thiên Vân đã trở nên thân thiết hơn nhiều, nàng gật đầu nói:"Không ngờ anh cũng hiểu về lịch sử phát triển của nó, trước kia tôi cũng từng xem qua những thứ này! Đúng rồi, người bạn của anh đâu rồi?"
Diệp Thiên Vân:"Cậu ta không thích ở lâu một chỗ, lúc nào cũng chạy khắp nơi, tôi cũng không biết cậu ta chạy đi đâu rồi nữa." Vừa dứt lời thì điện thoại trong phòng vang lên rất không đúng lúc.
Vì vậy hắn đành khẽ mỉm cười với Hứa Tình tỏ ý xin lỗi, sau đó tới nhận cuộc gọi, từ trong điện thoại vang ra tiếng của Tôn Vĩnh Nhân:"Là tôi, tôi đang gọi điện thoại từ chỗ mua quần áo cho anh lần trước, lát nữa có thi đấu Hắc Thị Quyền, anh mau tới đây, chúng ta cùng đi xem xem!"
Diệp Thiên Vân nghe nói có thi đấu thì suy nghĩ một chút rồi nói:"Được, lát nữa tôi sẽ qua, cậu cứ chờ tôi ở đó."
Hắn vừa mới tắt điện thoại, Hứa Tình liền đứng lên nói:"Anh có việc thì tôi không quấy rầy nữa, có thời gian thì tới phòng tôi ngồi chơi một lúc."
Diệp Thiên Vân hơi ngại ngùng, nói:"Ừ, thật xin lỗi cô, tôi có chút việc phải xử lý, nếu có thời gian tôi nhất định tới rủ cô đi chơi." Nói xong hai người cùng đi ra cửa, Diệp Thiên Vân sau khi đưa nàng tới trước cửa phòng mới đi tới chỗ hẹn.
Sau khi đến cửa hàng, Diệp Thiên Vân liếc mắt một cái liền thấy Tôn Vĩnh Nhân đang ngồi trên ghế uống nước, hắn đi tới hỏi:"Sao cậu tìm được chỗ đánh quyền?"
Tôn Vĩnh Nhân đặt cốc nước xuống, xoa xoa ba ngón tay vào nhau rồi nói:"Money, tôi chỉ cần đưa hai trăm đô la Mĩ cho một thủy thủ, sau đó ngay cả tên *** hắn cũng nói cho tôi biết." Nói xong lại dùng ánh mắt anh-thật-ngu-ngốc để nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân không để ý tới gã mà hỏi:"Khi nào thì bắt đầu?"
Tôn Vĩnh Nhân đã quen với cách nói chuyện của hắn, gã đưa tay lên nhìn một chút rồi nói:"Còn nửa tiếng nữa, tôi nghĩ hiện giờ chúng ta có thể vào sân rồi, chúng ta phải mất một ngàn đô la tiền mặt." Diệp Thiên Vân gật đầu rồi mở ví da lấy tiền cho hắn.
Hai người đi đến một lối thoát hiểm ở phía đuôi thuyền, sau khi đi vào thì có một cầu thang hướng xuống phía dưới, qua cầu thang thì gặp một cánh cửa gỗ dày, hơn nữa còn có một thủy thủ đứng gác ở đó. Tôn Vĩnh Nhân đi qua nói một hai câu với gã thủy thủ, sau đó đưa tiền cho gã rồi đi thẳng vào trong.
Diệp Thiên Vân thấy cánh cửa gỗ này dày chừng hai mươi phân, cách âm rất tốt. Sau khi đi vào thì hoàn cảnh bên trong cũng không được tốt lắm, có thể nói ở đây vẫn giữ được "vẻ đẹp" nguyên thủy của con tàu trước khi con tàu được trang hoàng, có điều lại có sân bãi rất rộng. Ở gần đó có một quyền đài, phía dưới chỉ bày năm sáu hàng ghế. Khắp mặt đất là những mảnh giấy bị xé vụn, ước chừng có khoảng bốn, năm mươi người đang ngồi trên ghế, trong đó có nhiều người hút thuốc, mà hiện giờ đang ở dưới khoang thuyền nên khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Tôn Vĩnh Nhân bịt mũi, nói:"Mẹ nó, đây chính là chỗ dơ bẩn nhất trên chuyến tàu, anh xem những người kia, giống như không phát hiện ra, cũng như không sợ chết sớm vậy."
Diệp Thiên Vân quan sát một chút rồi cũng cau mày nói:"Hoàn cảnh chỗ này không được tốt lắm, bây giờ chúng ta nên về thôi."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì lắc lắc đầu, nói:"Tôi tình nguyện chịu khổ một lúc cũng quyết phải tìm niềm vui, ha ha, lát nữa tôi sẽ đánh cược mấy ván, không chừng lại có thể kiếm thêm được ít tiền."
Diệp Thiên Vân không nói gì, trong đầu nhớ lại lời Vương Vĩnh Cường nói trước kia, đánh địa hạ quyền đa số là diễn trò, không có mấy người thi đấu thực sự, vì vậy hắn nói:"Loại thi đấu này phần lớn là diễn trò, chẳng qua chỉ để gạt người, cậu ném bao nhiêu tiền vào cũng sẽ thua thôi."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì không cam lòng, nói:"Thật ra ai cũng biết nhà cái sẽ thắng tiền, vậy sao vẫn có người đánh cược? Bài bạc nhiều lúc chính là đánh vận, vận số của anh tốt thì anh nhất định sẽ thắng, thế thôi."
Lát sau có hai người đi ra từ cửa sau, trèo lên quyền đài, mọi người bắt đầu đặt tiền cược. Tôn Vĩnh Nhân nhìn qua quyền đài, dò hỏi:"Ai có khả năng thắng cao hơn vậy? Tôi cảm thấy người mặc quần đỏ dễ thắng hơn, cơ bắp của hắn nhiều hơn, hơn nữa trông cũng rất hung dữ."
Diệp Thiên Vân nghe vậy thiếu chút nữa lăn đùng ra bất tỉnh, đánh cuộc kiểu này chỉ có thể dựa vào may mắn, vì thế hắn lắc lắc đầu nói:"Tôi cũng chưa nhìn ra, trình độ của hai người đều ở mức sơ cấp."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì nói:"Tôi biết hỏi anh cũng như không mà, vậy cứ đặt cho bên đỏ đi, nếu mà hắn không thắng được thì tự tôi sẽ tới giết chết hắn." Nói xong liền chạy về phía trước đặt cược.
Diệp Thiên Vân quan sát chung quanh, thấy nhiều người ăn mặc cũng rất khá, lại không giống như mới tới đây lần đầu, xem ra đây có thể là một hang ổ rồi.
Khoảng hai, ba phút sau, Tôn Vĩnh Nhân vội vàng chạy lại, hừ một cái mới nói:"Thật *** đắt mà, đặt ít nhất cũng phải năm ngàn, có thể đặt không giới hạn, ta mua mười thử vận may xem thế nào."
Diệp Thiên Vân trong lòng thấy rất khó hiểu, tuy Tôn Vĩnh Nhân cứ thấy sòng bạc là chạy vào đặt, nhưng không hề đặt nhiều. Với gia thế của gã thì chút tiền còm này căn bản chẳng thấm vào đâu.
Một lát sau, hai người trên đài đã bắt đầu trận đấu, người quần đỏ khổ người rất lớn, thoạt nhìn thì có vẻ chiếm được nhiều ưu thế. Mà người quần xanh tuy dáng người nhỏ gầy, nhưng động tác lại rất linh hoạt. Hai người lao vào đấm đá, chỉ sau hai phút ngắn ngủi, người quần đỏ vì động tác chậm chạp nên bị người quần xanh đánh trúng rất nhiều đòn, ngã lăn ra đất không đứng dậy được nữa.
Nhất thời rất nhiều người cùng xé phiếu cược trong tay rồi ném lên cao, Tôn Vĩnh Nhân cũng làm giống vậy, xong còn chửi:"Shit! Ai biết được hắn lại lởm như thế, chỉ có thể ngắm không thể dùng!" Nhưng ngay sau đó lại quay sang hỏi Diệp Thiên Vân:"Vừa rồi bọn họ thi đấu là đánh giả sao?"
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, nói:"Không giống lắm, chắc không làm bộ đâu."
Qua khoảng mười phút đồng hồ nữa lại có hai quyền thủ lên đài, trong đó có một người khiến mọi người phải bất ngờ vì đó chính là người quần xanh vừa ra sân trận trước, có điều hiện giờ nhìn bộ dạng hắn thì thấy có vẻ khá mệt mỏi.
Tôn Vĩnh Nhân quan sát một chút rồi lại lên tiếng:"Lần này tôi vẫn mua bên đỏ, tôi không tin lại không thắng được!" Nói xong liền chạy đến chỗ ghi cược.
Cánh cửa gỗ dày cộp nặng nề đột nhiên bị đẩy ra, từ ngoài cửa có năm người đi vào, cầm đầu là một lão già tuổi cao, phía sau là bốn tráng hán, xem bộ dáng thì có vẻ là người châu Á, nhưng không phải người Trung Quốc, Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ thì phát hiện ra bốn người này hẳn cũng biết thuật giao đấu. Nhóm năm người bọn họ ngồi xuống một chỗ cách hắn không xa.
Tôn Vĩnh Nhân quay trở lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi, gã hưng phấn nói:"Tôi vừa mua mười, lần này chắc chắn tên quần xanh không thắng được." Nói xong liền dồn tất cả tinh lực lên trên lôi đài. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trận đấu được bắt đầu, quần đỏ mới ra sân vô cùng linh hoạt, mà quần xanh thì vẫn giữ bộ dạng như lúc trước. Dựa vào tốc độ di chuyển khắp xung quanh, quần đỏ đang muốn tìm sơ hở của đối phương quả nhiên đã mắc bẫy, chỉ trong giây lát liền nhấc chân đá liên tục hai đá vào mạng sườn của quần xanh. Quần xanh sớm đã có chuẩn bị nên chỉ hơi nghiêng người một cái là dễ dàng tránh né được hai đá thế lớn lực mạnh quét ngang tới, rồi thừa dịp chiêu thế của đối phương chưa kịp thay đổi mà tung ra một tổ hợp quyền như mưa to gió lớn, khiến cho quần đỏ có sở trường về tốc độ bị ép vào một góc quyền đài. Tấn công được chừng một phút, quần đỏ liền té lăn ra đất, kết quả giống hệt trận đấu trước.
Lúc này đằng sau Diệp Thiên Vân truyền tới một âm thanh già nua "Thánh A La tối cao", người này nói tiếng Trung Quốc, chỉ có điều nghe khá gượng gạo. Tôn Vĩnh Nhân vừa mới xé hết phiếu cược thì nghe được câu này, nhất thời máu nóng dồn nên đầu, gã dùng tiếng anh chửi ầm lên:"Cút con mẹ Thánh A La đi." Chửi xong thì ném giấy đi.
Diệp Thiên Vân muốn lên tiếng thì đã muộn mất rồi, năm người vừa mới tiến vào đều đứng hết cả dậy, dùng ánh mắt rất tức giận nhìn Tôn Vĩnh Nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.