Chương trước
Chương sau
Từ cục cảnh sát đi ra thì đã rất muộn rồi, trên con đường rộng rãi không một bóng người, ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai người đi lại vội vã, Diệp Thiên Vân gọi một chiếc xe, sau đó đi thẳng về võ quán, hiện giờ võ quán đã là nhà của hắn, mặc dù không biết là phải ở đó bao lâu, nhưng mà đó chính là nơi thích hợp nhất.
Lúc hắn đi tới võ quán, vừa muốn đi vào thì nhìn thấy một chiếc xe rất thảm, nóc xe sập hẳn xuống, kính thủy tinh thì hoàn toàn bị đánh vỡ nát hết, cửa xe thì toàn vết xước, toàn bộ những thứ có thể dùng đều bị phá sạch, nhìn thì không còn nhận ra được là loại xe gì nữa, chỉ thấy dưới đất có cái biển số xe: ACE 229.
Diệp Thiên Vân nhíu mày, đây là xe của hắn, sao giờ lại biến thành thế này? Nếu như không phải nhìn thấy cái biển số, hắn căn bản là không nhận ra luôn.
Cái xe Pasate này theo hắn đã hơn 2 tháng, từ lúc học lái xe xong vẫn dùng nó mà thôi, hơn nữa 2 tháng trước nó vẫn còn là xe mới, Diệp Thiên Vân rất trân trọng chiếc xe này, bình thường dùng đều rất cẩn thận, chưa bao giờ để xước sơn cả. Không ngờ được có người dám đập xe của hắn, còn may là trong xe không có gì quan trọng cả.
Nghĩ đến đó, Diệp Thiên Vân liền đi vào võ quán tìm bảo an, hỏi: Xe của tôi làm sao bị đập? Cậu có nhìn thấy ai làm không? Ngữ khí của hắn nghe rất bình thường, nhưng mà người nghe lại thấy có chút dị thường.
Anh chàng bảo an lắc đầu, nói: Thật xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi cũng không biết là ai đập xe, lúc tôi tới thì đã thế này rồi.
Diệp Thiên Vân nghi hoặc nói: Vậy trước khi cậu đến thì là ai chịu trách nhiệm? Người đó giờ ở đâu?
Anh bảo an cười khổ nói: Bảo an trước đã bị Thạch tiên sinh đuổi về rồi, lúc tôi đến thì đã không còn thấy người đó nữa, xem ra chắc là Thạch tiên sinh biết việc này. Diệp Thiên Vân nghe xong thì gật đầu, sau đó không đứng lại nữa mà đi luôn lên lầu.
Lên tới lầu hai thì đã có rất nhiều đệ tử đang luyện quyền, Thạch Thanh Sơn đang chỉ đạo cho bọn họ, Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân về, liền vội vàng đi đến nói: Sư phụ nhìn thấy cái xe rồi phải không, hôm nay thấy có người đến võ quán đập phá, bảo an không biết là làm cái gì, tôi đuổi việc hắn rồi.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nhớ đến là kết oán với ai mà lại đi đập xe của mình. Nếu nói là võ giả thì cũng quá là gượng ép, bọn họ không làm cái việc vớ vẩn này, còn lại càng không có người khác.
Thạch Thanh Sơn thấy Diệp Thiên Vân còn đang nghĩ đến cái xe, vì thế hỏi: Sư phụ yên tâm đi, chúng ta cũng không tổn thất gì, xe của công ty Vương thúc đều có bảo hiểm, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường.
Diệp Thiên Vân gật đầu không nói gì cả, hắn cũng không phải đau lòng vì cái xe, hắn chỉ đang suy nghĩ xem người nào có thể làm chuyện này, sau này còn biết mà đề phòng, nhưng mà hắn nghĩ mãi cũng không có kết quả, vì thế quyết định không nghĩ nữa.
Thạch Thanh Sơn lại nói thêm: Mới rồi Vương thúc có gọi điện cho anh, chú nói gọi cho anh thì không thấy nghe, nên hỏi anh về chưa, và nói lát nữa sẽ qua tìm anh.
Diệp Thiên Vân sờ sờ túi, thấy quả nhiên là mất di động, có thể là lúc đánh nhau với sát thủ bị rơi, vì thế liền nói với Thạch Thanh Sơn: Điện thoại của tôi mất rồi, cậu giúp tôi gọi điện lại, nói là tôi đã về rồi. Thạch Thanh Sơn nghe xong hiểu ý gật đầu, sau đó đi gọi điện.
Diệp Thiên Vân đi thẳng về phòng mình, đầu tiên thì nhìn lại miệng vết thương, sau đó thì tắm rửa thay quần áo, mới rồi cùng đánh nhau với tên sát thủ thì quần áo đã bẩn hết, hơn nữa nhiều chỗ bị rách, xem ra là không mặc được nữa rồi. Rồi Diệp Thiên Vân lại móc hết những thẻ bạc còn sót lại ra.
Vốn lúc ở Hải Thiên đã định đổi chúng ra rồi, nhưng mà Tôn Vĩnh Nhân lại muốn giữ lại để lần sau chơi, cho nên mới nhét thẻ bạc vào túi hắn.
Không ngờ tới lại gặp phải sát thủ, còn may là không sao, nếu không thì hơn trăm vạn này bay rồi. Hắn vừa nghĩ vừa ném mấy cái thẻ bạc vào trong ngăn kéo.
Diệp Thiên Vân vừa mới ngồi xuống ghế salon thì có người gõ cửa, sau đó thì hắn đứng dậy ra mở cửa, hóa ra là Vương Vĩnh Cường, nên vội cười nói: Hôm nay không bận chứ? Công việc ở tửu điếm thế nào rồi? Nói xong thì chỉ vào sa lon mời Vương Vĩnh Cường ngồi.
Vương Vĩnh Cường ngồi xuống rồi thở dài nói: Chuyện gì cũng không dễ dàng, thương thế của cậu thế nào rồi? Tôi lúc đi thật sự không phát hiện ra, sau mới biết cậu trúng đạn,cậu có thể chịu đến lúc đó, vết thương này nên xử lý nhanh, không thì lại hối hận cả đời.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Tôi bị thương nên tôi hiểu, không có gì lớn đâu, chỉ là nhẹ thôi, qua không lâu là khỏi. Nói xong thì Diệp Thiên Vân móc ra bao thuốc mời Vương Vĩnh Cường.
Vương Vĩnh Cường khoát tay nói: Thôi, con gái tôi cấm tôi hút thuốc, nghe nói là hai ngày còn cấm rượu nữa, tôi nếu bị phát hiện thì rất thảm đó. Nói xong thì Vương Vĩnh Cường lại tự cười cười.
Diệp Thiên Vân nghe vậy thì thu bao thuốc lại, rồi tự mình châm một điếu, mới nói: Mọi người có sở thích riêng, nếu không có thì rất vô vị rồi.
Vương Vĩnh Cường gật đầu nói: Đúng vậy, tôi hôm nay chủ yếu đến gặp cậu để xem qua thương thế, mặt khác là có một việc muốn nói với cậu. Diệp Thiên Vân gật đầu, biết Vương Vĩnh Cường đến tất có việc, nếu không chẳng nhẽ lại đang bận đến tán dóc sao.
Chỉ thấy Vương Vĩnh Cường nói tiếp: Ngày hôm trước thư ký của tôi có nói, Thanh Phong võ quán đã thành đệ nhất võ quán của thành phố, tôi muốn nghe ý kiến của cậu về việc này.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, việc Thanh Phong võ quán trở thành võ quán đệ nhất tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều điều bất mãn, ít nhất là phía thực lực thì chưa được, mấy người Trương Lượng cùng Thạch Thanh Sơn đều có thể ứng phó được những chuyện bình thường, chỉ sợ là có cao thủ đến phá quán thôi.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân nhìn Vương Vĩnh Cường nói: Chuyện này khó nói, mấu chốt nằm ở việc võ quán sau này muốn phát triển thế nào, nếu như muốn võ quán rạng danh, vậy thì tôi cho rằng nên tăng lực tuyên truyền, trực tiếp nghênh đón các sự khiêu chiến. Còn nếu như muốn phát triển thời gian dài, tôi cảm thấy nên hạ thấp chút, nhất định có thể truyền thừa võ quán về sau. Cần gì nổi danh cho mệt, thường thì danh tiếng của võ quán cũng không lâu, cuối cùng chỉ là hữu danh vô thực thôi.
Những lời nói này lập tức làm ánh mắt Vương Vĩnh Cường sáng ngời, vì thế ông ta gật đầu nói: Cậu nói không sai, chúng ta không thể để danh tiếng võ quán quá lớn, nhất định cứ nên để Thạch Thanh Sơn quản lý võ quán về sau, tốt nhất là cần hạ thấp danh tiếng xuống, chẳng qua hiện giờ tôi sợ đã là cưỡi hổ khó xuống, lại đang đứng đầu sóng ngọn gió, làm sao có thể an toàn thối lui. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Diệp Thiên Vân trầm mặc một hồi rồi nói:Như vậy chúng ta có thể tổ chức một hồi võ quán tỉ thí, xin mời tất cả các võ quán tham gia, một lần nữa tiến hành xếp thứ tự, tin là bọn họ nhất định hứng thú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.