Hai người trả tiền xong, liền rời khỏi Dung Phủ, bây giờ cũng đã muộn, ánh đèn ở trước cửa khách sạn chiếu sáng trưng.
Diệp Thiên Vân nhìn khuôn mặt Hàn Vận, không khỏi nhớ tới Lưu Giai Giai, nàng thủy chung là mối tình đầu của mình, cho dù là nam hay nữ, đều rất khó quên mối tính đầu của mình.
Loại hồi ức này có chút ngọt ngào cũng có chút cay đắng, phải rất nhiều năm sau đó mới phát hiện lúc ấy rất ngốc.
Hàn Vận nói với Diệp Thiên Vân: "Hôm nay trời đẹp như vậy, đáng tiếc cậu lái xe, nếu không chúng ta tản bộ một chút thì thật là tốt". Nói xong đôi mắt nhìn về phía Diệp Thiên Vân, trong mắt nàng không khó nhìn ra một chút chờ mong.
Diệp Thiên Vân kết giao đến hôm nay mới phát hiện, thật ra Hàn Vận tuy là một nữ nhân thành thục, nhưng trong lòng lại có chút ngây thơ lãng mạn. Một nữ nhân từng trải, còn giữ được loại khờ dại thì thật là đáng quý.
Bởi vậy Diệp Thiên Vân cũng không mất hứng, nói với nàng: "Được rồi, có đôi khi tản bộ lại tốt hơn đi xe, tôi rất thích cảm giác đi bộ, nó khiến tôi có một loại cảm giác an tâm". Diệp Thiên Vân rõ ràng thấy được Hàn Vận đã cao hứng trở lại, vì vậy hai người bắt đầu tấp vào đường cái.
Hàn Vận mỗi khi cao hứng đôi mắt đều híp lại, giày cao gót gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang, rất giòn nhưng cũng rất êm tai.
Nàng quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Đúng rồi, lúc nãy đang nói đến điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-hac-quyen/1240467/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.