P/s: Vàng ròng lung linh tới từ minh chủ “nhutnibo”! Xin đa tạ! Đồng cảm tạ chim nướng roti “viethoang” đã buff NP ủng hộ.
Tối hôm đó
“Bác Đào có nhà không nhỉ?”
“Gâu... gâu... gâu...”
Ăn xong cơm chiều, vợ con sang ngoại chơi, Đỗ Bá Đào đang thảnh thơi vừa uống trà vừa nghe tin tức phát ra từ chiếc radio cũ mèm thì bất ngờ nghe có tiếng người gọi từ ngoài cổng, tiếp đó là tiếng chó sủa râm ran.
“Ai ngoài đó đấy?”, Đỗ Bá Đào đi ra ngoài hiên rồi hóng ra phía cổng lớn tiếng hỏi.
“Là em, Lâm đây”
“Lâm nào?”, Đỗ Bá Đào biết rõ là ai nhưng vẫn cố tỏ ra không rõ.
“Lâm con ông Lợi đây bác Đào. Gớm, chẳng nhẽ bác không nghe ra giọng em?”
“À, ra là chú. Đêm hôm chú tìm tôi có việc gì thế?”
“Thì bác cứ mở cổng cho em vào nhà một tí, đứng đây sao mà nói chuyện được?”
“Uhm... vậy chú đợi tôi đi lấy cái đèn pin, ngõ vào hơi tối”
............................................
............................................
Sau đó ít phút,
“Chà, bác có bộ ấm chén đẹp quá nhỉ”, Lâm vừa xoay tròn chiếc cốc sứ trắng mịn trên tay vừa trầm trồ khen ngợi.
“Gốm sứ Bát Tràng xịn, quà tặng chương trình tập huấn chính sách trên tỉnh mấy hôm vừa rồi đấy”, Đỗ Bá Đào vặn nhỏ chiếc radio để cuộc trò chuyện được dễ dàng hơn.
“Làm quan như bác sướng thật, được đi đây đi đó. Chẳng giống nông dân bọn em, suốt ngày lủi thủi sau lũy tre làng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời không biết cái gì”, Lâm tấm tắc.
“Quan cách gì, cái chức chủ tịch xã bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-gian-thuong/95428/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.