“Rầm... Hự...”
Bị gã đàn ông to con đạp một quả như trời giáng vào bụng, Lê Văn Hoàn đâm sầm vào tường rồi ngã dúi dụi ra đất, miệng phun ra một búng máu.
“Anh... anh... Đức, chậm... chậm cho em một... một hai ngày nữa, em xin thề sẽ trả đủ tiền thiếu... thiếu cho các anh”, cố nén cơn lợm giọng vì máu tanh đang trào lên trong cổ, Lê Văn Hoàn lắp bắp cầu xin đối phương.
Lý Trọng Đức nghe xong gằn giọng khinh bỉ:
“Hừ, câm mồm mày lại, tao chán nghe những lời này rồi”
Nói xong, Lý Trọng Đức lại sấn sổ tiến về phía Lê Văn Hoàn khiến tên này tim như muốn nhảy chồm ra khỏi lồng ngực.
“Anh Đức, em xin... xin anh tin em lần này nữa. Nếu còn không... không có, anh cắt... cắt lưỡi em đi”, co rúm vào góc tường giống như con gà mới được vớt lên từ ao nước, Lê Văn Hoàn vừa lạy Lý Trọng Đức như tế sao vừa không ngừng van vỉ.
“Này thì lắm mồm... Bốp...”
Lý Trọng Đức chẳng chút nhân tình vung chân đá mạnh vào đùi Lê Văn Hoàn khiến tên này một lần nữa lăn lông lốc trên sàn.
Lê Văn Hoàn đau muốn bất tỉnh nhưng khốn nạn ở chỗ là hắn lại không thể ngất đi, trong mắt hắn bây giờ tràn đầy khủng hoảng.
“Đức, đừng đánh nữa, xem như cho thằng chó này cơ hội cuối cùng đi”
Thấy Lý Trọng Đức lại muốn ra tay, tên đồng bọn của hắn liền giơ tay ngăn lại.
“Hừ... mày còn đi tin thằng này. Không đòi được nợ, mày về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-gian-thuong/1927503/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.