Chương trước
Chương sau
Diệp Bạch nghĩ xong, vươn vai một cái, khởi động lại cơ thể, rồi tiến đến chỗ âm bản nguyên, lay mấy cái.

Âm bản nguyên từ từ mở mắt, vẻ mặt lờ đờ, hỏi.

"Còn sớm mà, ta muốn ngủ chút nữa."

Diệp Bạch không còn cách nào, ngồi dậy, rời đi.

Thôi vậy, bây giờ ta đi kiểm tra xung quanh trước vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch bắt đầu bước đi, vừa đi mà vừa suy nghĩ.

Nếu bây giờ, đến từng vũ trụ để tìm kiếm đồng minh, thì chẳng biết bao lâu, ta mới có thể đánh ngang với Viêm gia, bây giờ ta phải tạo ra một sự kiện lớn, để cho những vụ trụ khác biết đến ta, rồi theo ta đánh lại Viêm gia.

Nghĩ thì dễ, nhưng làm mới khó, Diệp Bạch dừng lại, vuốt cằm suy nghĩ.

Nhưng phải là sự kiện gì mới được a?

Lúc này, Diệp Bạch bỗng nghĩ ra gì đó.

Đúng rồi, Viêm gia hiện tại đã biết ta, bọn chúng nhất định, sẽ không từ thủ đoạn nào, để giết ta, chỉ cần ta dụ bọn chúng, đánh vào những vũ trụ khác, xong lấy lí do đó, để kêu gọi đồng minh, chống lại Viêm gia, dù gì, hiện tại những vũ trụ khác, đều không biết đến sự tồn tại của Viêm gia.

Diệp Bạch nghĩ đến đây, cười nhẹ một cái.

Nếu biết, chắc chắn bọn họ sẽ theo ta, chống lại Viêm gia, dù gì chẳng có ai, là không muốn quyền lực cả, hắc hắc.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi này không có gì nguy hiểm, vậy ta cứ ở đây tu luyện đã.

Diệp Bạch đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Với thực lực hiện tại của ta, đừng nói là cầm cự nổi trước Viêm gia, ở đó mà dụ bọn chúng, đánh vào những vũ trụ khác, trước hết, phải nâng cao thực lực đã.

Diệp Bạch ngồi xuống, suy nghĩ.

Nếu ta nói, thì chưa chắc có ai tin, xem ra phải cho đám người Viêm gia, phá hủy thật nhiều vũ trụ, như vậy sẽ có nhiều nhân chứng, lúc đó, lời ta nói chắc chắn họ sẽ tin mấy phần.

Diệp Bạch nghĩ một lúc, xong ngồi dậy, đi về chỗ cũ.

Trời cũng sắp sáng rồi, ta tạm thời, ở đây vài tuần, rồi đi cũng chưa muộn.

Diệp Bạch đi đến chỗ âm bản nguyên, lay người cô mấy cái.

Âm bản nguyên mệt mỏi ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi lên tiếng hỏi.

"Diệp đế, ngươi cố gắng làm gì, kết quả cũng không thay đổi đâu."

Diệp Bạch nghe vậy, bật cười thành tiếng.

"Ngươi đã từng thấy, có ai thua ba lần bởi một thế cờ chưa?"

Âm bản nguyên nghĩ một lúc, rồi lên tiếng nói.

"Ta vẫn chưa."

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, cười nói lại.

"Đúng vậy, biết hết cách chơi của đối phương, thì sao có thể thua được chứ, hắc hắc."

Âm bản nguyên nghe xong, liền lên tiếng nói lại.

"Nhưng dương bản nguyên, cũng đem chuyện của ngươi, đi nói với Viêm gia, ngươi nghĩ, bọn chúng không đề phòng chắc?"

Diệp Bạch nhìn âm bản nguyên, hỏi.

"Ngươi có biết, muốn đánh cờ thì cần gì không?"

Âm bản nguyên ngẩng người một lúc, rồi trả lời.

"Bàn cờ, quân cờ?"

Diệp Bạch nghe xong, vỗ tay mấy cái.

"Đúng vậy, bàn cờ đã có rồi, chỉ thiếu quân cờ."

Âm bản nguyên nghe đến đây, liền cứng người, đưa tay chỉ về phía Diệp Bạch.

"Ch.. chẳng lẽ n.."

Diệp Bạch cười nói lại.

"Đúng, đối với ta, các ngươi chỉ là quân cờ thôi, hắc hắc."

Âm bản nguyên nghe đến đây, liền muốn đánh hắn, nhưng cố kiềm nén.

Nếu lúc đó không ký vào bản khế ước, thì mọi chuyện, sẽ không thành ra như vậy rồi.

Diệp Bạch thấy biểu cảm của, âm bản nguyên, liền lên tiếng trêu chọc.

"Sao? Ngươi muốn đánh ta? Thoải mái đi, có giỏi thì đánh ta đi, hắc hắc."

Âm bản nguyên không thể làm gì, đành lên tiếng hỏi.

"Ngươi làm việc ác như vậy, không sợ.."

Chưa nói xong, đã bị Diệp Bạch ngắt lời.

"Chẳng có nơi nào, chỉ tồn tại cái thiện, và cũng chẳng có nơi nào, chỉ tồn tại cái ác, ví nó như lưỡng nghi cũng không sai, trong âm có dương, trong dương có âm, chỉ vậy mới tạo được một thế cân bằng."

Nói đến đây, Diệp Bạch ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

"Chính hay tà, ban đầu vốn không tồn tại, nó chỉ là khái niệm của con người, thứ tồn tại thật sự chỉ có, kẻ mạnh và kẻ yếu, kẻ giác ngộ và kẻ chưa giác ngộ."

Diệp Bạch nói xong, nhìn sang âm bản nguyên, mà lên tiếng hỏi.

"Ngươi hiểu chứ?"

Âm bản nguyên ngẩng người.

Tên Diệp đế này, rõ ràng là đang biện minh, nhưng sao ta lại thấy thuyết phục vậy a?

Nghĩ là vậy, nhưng âm bản nguyên vẫn cố, gượng cười nói lại.

"Hiểu! Ta hiểu!"

Diệp Bạch xoay người lại.

"Hiểu là tốt rồi."

Nói xong, Diệp Bạch nhớ ra gì đó, mà lên tiếng hỏi.

"À đúng rồi, tên Huỳnh Chính Quy tỉnh chưa?"

Âm bản nguyên nhìn lại, Huỳnh Chính Quy vẫn còn ngất xỉu, liền lên tiếng đáp.

"Vẫn chưa."

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, lên tiếng nói.

"Ngươi ở đây, ta đi tu luyện a."

Diệp Bạch nói xong, liền rời đi.

Đi một lúc lâu, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh.

Nơi này có vẻ yên tĩnh, luyện ở đây vậy.

Diệp Bạch nghĩ xong, ngồi dưới tán cây, nhắm hai mắt lại.

Cố gắng khai mở tinh thần lực, nhưng hoàn toàn thất bại, Diệp Bạch vẫn chưa bỏ cuộc, mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy.

Nhìn vào cơ thể.

Tinh thần lực này, khó hơn ta nghĩ.

Diệp Bạch tụ linh lực vào hai ngón tay, trên miệng nở ra nụ cười.

Ta đành đi đường tắc vậy.

Nghĩ xong, liền đành thẳng vào trán, nhưng khi sắp đến nơi, thì linh lực lại tự tan biến, thấy được cảnh này, Diệp Bạch bật cười thành tiếng.

Không ngờ cách này, thật sự có hiệu quả.

Cách của Diệp Bạch, thật sự rất đơn giản, hắn dùng linh lực, tự đánh vào phần não, khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm, từ tự động thức tỉnh tinh thần lực, để bảo vệ bản thân.

Diệp Bạch lại ngồi xuống.

Nếu bây giờ, ta luyện hóa cây thời gian, e là khả năng cao sẽ chết mất.

Diệp Bạch lấy tay vuốt cằm, nghĩ cách.

Đúng rồi, lần trước sau khi hấp thụ xong, tay của dương bản nguyên, ta đã có linh lực thuần dương, chỉ cần nhờ âm bản nguyên, hỗ trợ là được rồi.

Diệp Bạch nghĩ xong, liền ngồi dậy, rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.