Diệp Bạch trên ngự kiếm phi hành, nhìn về phía xa xăm.
Muốn phá được sự cai trị của đám người đó, đầu tiên ta phải, thống nhất vạn lưu trước a.
Nghĩ thì dễ, nhưng làm mới khó, việc này tốn rất nhiều thời gian, vài vạn năm có khi cũng không được, huống gì chỉ trong đâu đó, một trăm năm mà muốn làm được.
Sau một lúc di chuyển, trước mặt họ, tường thành dần hiện ra, Diệp Bạch dừng lại, theo cách cũ mà tiếp đất, một tay nắm cổ áo, Huỳnh Chính Quy, rồi nhảy xuống, lôi theo ông ta.
Huỳnh Chính Quy có chút hoảng sợ, rơi từ độ cao này, e là khó mà sống được, trái lại với sự lo sợ đó, Diệp Bạch lại vô cùng hứng thú, Diệp Bạch bao bọc cả hai bằng linh lực, thành công tiếp đất một cách an toàn.
Ở xung quanh, nơi Diệp Bạch tiếp đất, đã tạo ra một cái hố to, khói bụi bốc lên nghi ngút, có mấy tên lính chạy lại, lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy a?"
"Ta cũng không biết."
Mấy người xung quanh, lên tiếng đáp lại.
Khói bụi dần tan đi, bên trong lộ ra hai thân ảnh, Diệp Bạch bước đến, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi.
"Ta đã đến nhân giới rồi a?"
Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả Huỳnh Chính Quy cũng thắc mắc, trước những lời Diệp Bạch vừa nói.
Một người dân nghe xong, tiến đến hỏi.
"Ta là tiên nhân."
Người đó nghe xong, cười khinh bỉ.
"Tiên nhân, nghe ngươi nói, làm ta không nhìn được cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-ac-ma/3362478/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.