Diệp Bạch mở mắt, thở ra một hơi, xong ngồi dậy, muốn rời đi.
Chỉ còn đâu đó, một trăm hai mươi năm nữa, nhất định, trước lúc đó, ta phải mạnh hơn, kêu gọi được thêm nhiều đồng minh hơn.
Với kí ức của những kiếp trước, hắn không tin lần này, bản thân sẽ thua một lần nữa.
Vừa định rời đi, thì bỗng một tiếng nói yếu ớt vang lên.
"Chưa xong đâu."
Huỳnh Chính Quy mở mắt, cố gượng dậy, nhưng điều này là bất khả thi, xương trên cơ thể, hoàn toàn vỡ vụn, Huỳnh Chính Quy, dùng chút sức còn lại, từ trong y phục, lấy ra viên ngọc, mà Lục Khải để lại.
Đưa nó lên ngắm một lúc, rồi dùng hai ngón tay, bóp nát viên ngọc, Diệp Bạch nghe được tiếng nói, liền xoay người lại, cười nói.
"Sao? Ngươi vẫn muốn đánh tiếp a?"
Nói xong, liền tiến đến chỗ Huỳnh Chính Quy, viên ngọc bị bóp nát, từ xung quanh, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, nó dần ngưng tụ lại, thành hình một thanh kiếm.
Thanh kiếm đó lơ lửng giữa không trung, nó truyền vào người, Huỳnh Chính Quy một thứ ánh sáng xanh, thoáng chốc, các vết thương trên cơ thể được chữa lành.
Huỳnh Chính Quy cảm giác, bản thân mạnh hơn bao giờ hết, cắm kiếm xuống đất, từ từ đứng dậy, rút thanh kiếm ra, hướng về phía Diệp Bạch.
"Cho dù có chết, ta cũng sẽ tiếp tục chiến đấu, để bảo vệ cho mọi người."
Từ thanh kiếm, phát ra một thứ cảm giác khó chịu, dễ dàng cảm nhận được, sức mạnh khổng lồ của nó, Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-ac-ma/3361938/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.