Dương Tử sau khi giết chết Quân Lí thì đã nhanh chóng bay về tông môn chữa trị cho mọi người. Vừa bay về tới nơi, hắn đã sững sờ khi thấy nơi này không còn tông môn hắn lập lên nữa. Hắn quỳ xuống gào lớn:
- Cái quái gì đang xảy ra vậy! Tông môn của ta đâu!
Cứ nghĩ rằng họ đã bị đám cặn bã thánh tộc giết chết, Dương Tử bộc phát ra sát khí quần quận. Trong nháy mắt thân ảnh hắn đã biến mất, vài ngày sau hắn cũng tiến tới nơi chúng ở. Liên tục chém giết đám thánh tộc trong 12 ngày, Dương Tử lúc này giống như một gã đồ tể. Vừa đi vừa chém hết tên này đến tên khác, Dương Tử gào lên:
- Nay ta muốn toàn tộc các ngươi bồi táng cùng với người thân bằng hữu của ta!
Sau câu nói ấy là những vụ nổ liên tục xảy ra, một tên thánh tộc bị cụt tay vẫn đang hoảng sợ mà chạy trốn. Hắn thấy Dương Tử, không cam tâm hắn gào lên:
- Cớ gì ngươi lại diệt tộc ta chứ?
Một kiếm vung đến, đầu tên ấy lìa khỏi cổ, Dương Tử chỉ lạnh nhạt đáp:
- Các ngươi không nên tồn tại ở đây!
Lúc này Dương Tử đã trở thành một nỗi sợ đến cùng cực của lũ Thánh Tộc. Sát khí ngút trời toả ra, hắn gào lên:
- Tại sao?
Nhưng đột nhiên có một giọng nói phát ra:
- Cha? Người trở về rồi đấy ạ?
Dương Tử quay lại, Lôi Tuyết chạy tới, nhảy vào lòng Dương Tử rồi khóc lớn. Hắn vẫn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-de-vo-cuc/2854999/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.