Sau khi Quân Lực bước ra từ Đoạt Thế Thông Đạo, bầu trời của cả Hư Không Giới này gần như đang bài xích hắn. Nhưng chỉ với một cái hất tay, cả Hư Không Giới lại im lặng trở lại. Sau nửa tháng Long quần ngũ phượng, Dương Tử cũng đã được thả ra ngoài. Hắn thở dài tự nói:
- Cứ thế này thọ nguyên của ta tụt dốc không phanh mất!
Long Tổ hiện ra mà nói:
- Ngươi với mấy cô nhóc đấy cũng mạnh bạo quá rồi đấy, hại bổn long như ta đây phải chịu đựng nửa tháng.
Dương Tử liền gào lên:
- Ta muốn chắc!
Long Tổ liếc hắn rồi, ra hiệu cho hắn im lặng, nhưng hắn không biết gì vẫn gào lên:
- Ta phải đi lịch luyện chục năm mới được!
Thì từ sau lưng hắn, năm bàn tay với thứ hàn khí có thể khiến một nửa thánh địa không dám tới gần, đã đặt lên vai hắn. Dạ Hy mở màn, cô nàng âm trầm nói:
- Chàng vẫn còn muốn đi sao?
Linh Nhi cũng bồi thêm:
- Chàng có nữ nhân nào ở ngoài đúng không?
Hình Ân cũng lạnh nhạt đáp:
- Đã có tình nhân sao còn về đây gây nhung nhớ cho tỷ muội bọn ta làm gì?
Yên Nhi liền nói:
- Chàng vẫn cần tâm sự thêm với chúng ta phải không?
Bắc Phi thì lạnh giọng quát:
- Dương Vô Cực!
Hắn lập tức xanh mặt, từ từ quay lại hắn nói với mấy cô vợ:
- Đợi ta đi uống canh đã được không?
Nhưng không để hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-de-vo-cuc/2854998/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.