Từ sau khi đi Bình Giang về, Lâu Thành cảm thấy bản thân trở nên yên tĩnh. Đó là một sự yên tĩnh thực sự, yên tĩnh từ trong ra ngoài. Lúc trước, mỗi lần khổ luyện, cậu đều dùng nghị lực lớn nhất để kiên trì bám trụ. Sau mỗi lần kiên trì cậu đều nhận được hồi báo xứng đáng nên cậu càng kiên định hơn. Nhưng cuối cùng đây cũng chỉ là một hồi trống bất chợt, cậu chỉ cố gắng tiếp tục vì muốn đạt được cấp chín chuyên nghiệp trong vòng một, hai năm tới, vì muốn chiếm được cảm tình của Nghiêm Triết Kha, vì tiền đồ tốt đẹp trong tương lai của cậu. Cảm giác như cậu chỉ cố gắng vì những thứ trước mắt mình.
Tình trạng này có thể duy trì trong thời gian ngắn, có thể giúp cậu tiếp tục khổ luyện. Nhưng, nếu như vấp phải một chướng ngại nào đó, thì cậu sẽ sụp đổ, sẽ có cảm giác uể oải và đầy thất bại, tinh thần sẽ bị giày vò. Hậu quả để lại khó mà tưởng tượng nổi.
Không tự phụ, không nóng nảy. Đó là lời mà cha ông đã dạy. Bản thân cậu không tự phụ nhưng lại nóng nảy.
Sau khi ổn định tinh thần, Lâu Thành hoàn toàn đem những buổi tập luyện hòa vào cuộc sống của cậu, và khiến chúng hóa thành một phần trong sinh hoạt hằng ngày. Bình thản, an tĩnh, ôn hòa, kiên định. Khí chất của cậu cũng thay đổi dần. Điều này khiến Thái Tông Minh ngạc nhiên. Cậu ta thường tặc lưỡi trêu chọc cậu: “Thằng nhóc Cam này có khi nào bị “quy tắc ngầm” rồi hay không? Dạo này tính tình thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/52952/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.