Thấy Triệu Cường đã thay xong quần áo và đang cầm gel đi vào phòng rửa mặt, không hiểu sao Lâu Thành lại hơi căng thẳng, không còn bình tĩnh và tự tin như lúc tập võ nữa.
“Khẩu Vương, Tình Thánh, tôi nên mặc gì đây?” Cậu khiêm tốn hỏi.
Thái Tông Minh khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói: “Sao? Giờ mới biết nên hỏi tôi sao? Có ngon thì mặc nguyên bộ võ phục của cậu mà đi đi.”
Không đợi Lâu Thành bóp chết cậu ta, cậu ta nói tiếp: “Chèo thuyền là thể loại vận động, mặc quần jean hoặc quần thường là thích hợp nhất. Chẳng hạn như A Cường, Chiến sĩ thi đua và lão Khưu đều thuộc dạng vừa không đẹp trai vừa không có khí chất, tốt nhất nên mặc quần áo màu sáng, lúc nhìn vào sẽ thấy sạch sẽ và có tinh thần. Vốn dĩ cậu cũng như bọn họ, nhưng gần đây không biết do uống lộn thuốc hay luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma mà trở thành mặt người dạ thú, tính tình thâm trầm. Vì thế, cậu nên mặt quần áo màu sẫm, ừm, nên mặc áo sơ mi đen, phối với cái áo khoác da ngắn kia, cả cái nón màu nâu kia nữa. Như vậy trông sẽ hoạt bát hơn. Này, này, này, sơ mi đừng có đóng thùng, cũng đừng kéo khóa áo khoác da lên. Cậu thật lỗi thời!”
Dựa trên sự chỉ đạo của bạn học Tiểu Minh, Lâu Thành thay xong quần áo. Cậu nhìn bản thân trong gương một lượt từ trên xuống. Khá ổn, mang lại cho người nhìn cảm giác trầm ổn nhưng không mất đi sự năng động của sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/2686405/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.