Một tuần sau.
Một giờ sáng, nhà khách Tùng Thành vẫn chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
Lâu Thành và Thái Tông Minh mặc đồ luyện công của câu lạc bộ võ đạo, cài bộ đàm và canh ở trước cửa ra vào. Trước mặt là bóng đêm sâu thẳm, sau lưng là đại sảnh rực rỡ ánh đèn. Xung quanh đều có nhân viên bảo vệ, hội học sinh và các thành viên của câu lạc bộ võ đạo.
“Trường mình keo kiệt thật! Chúng ta phải thức đêm để làm bảo vệ mà chỉ cho mỗi cái bộ võ phục này!” Thái Tông Minh đưa tay kéo kéo bộ võ phục màu trắng đen. Cậu ta đen mặt nói: “Nếu không phải là người ấy thích Lương Nhất Phàm, muốn xin chữ ký của ông ấy thì còn lâu tôi mới làm.”
Lâu Thành “ai oán” nhìn Thái Tông Minh, nói: “Khẩu Vương, lúc trước cậu không có nói như vậy. Cậu nói gì mà nể mặt tình anh em rồi gì mà “Cam à, tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu”. Nói nghe thật hay!”
“Mặc dù tôi cũng vì Nghiêm Triết Kha muốn xin chữ ký mới tích cực như vậy!”
“Ha ha.” Thái Tông Minh cười gượng: “Nếu chỉ mỗi việc xin chữ ký, tôi hoàn toàn có thể nhờ cậu làm hộ mà. Chẳng phải Tần Mặc cũng như thế sao? Nếu cậu giúp cậu ta xin được chữ ký của ngài ấy, cậu ta sẽ bao cậu ăn một tuần. Nếu không phải vì tình anh em giữa chúng ta, việc gì tôi phải thức đêm đứng đây với cậu? Mà sao Lương Nhất Phàm còn chưa đến nhỉ?”
“Nghe bảo là bay lúc mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/2686420/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.