Chương trước
Chương sau
(2)

Uất Trì Quật vẻ mặt hưng phấn cười to bảo:

- Ha ha ha! Ta đã nói mà, Lâm huynh đâu dễ chết vậy. Thiếu hắn thì thế hệ trẻ Đế quốc Võ Linh chúng ta bớt tỏa sáng.

Tinh Mộng Vũ siết chặt nắm tay, nhếch môi cười:

- Sống sót thì tốt, đây mới là Lâm Tiêu mà ta biết.

Đệ tử xích mích với Lâm Tiêu thì cười nhạt, như đám người Hoàng Phủ Chân lộ vẻ khinh thường nói:

- Hừ! Dù sống sót thì sao? Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong bình thường mạnh đến đâu? Bây giờ chỉ có cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới vào chiến trường được, Lâm Tiêu chỉ là gánh nặng, thật lỗ mãng.

- Ta nghĩ Lâm Tiêu đi để chịu chết.

Trong lòng bọn họ rất ghen tỵ Lâm Tiêu. Đại tái Phong Vân bảng đã qua mấy năm, bọn họ khắc khổ tu luyện, chưa bao giờ lơ là, ai nấy tu vi tăng vọt. Nhưng thực lực cứ kẹt lại Quy Nguyên cảnh trung kỳ, dựa vào thiên phú, công pháp có thể đối kháng với võ giả bình thường Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Lâm Tiêu vừa lên sân đã là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong vượt trên mọi người, dễ dàng giết hai cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, hỏi sao bọn họ không bất bình, ghen ghét?

Đám người Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Mính, Quận Hiên Dật vương trợn to mắt, lẩm bẩm:

- Nhị . . . Nhị đệ.

- Lâm Tiêu . . .

Trong lòng bọn họ rất vui sướng và kích động.

Bốn phía vang tiếng xì xầm, nhiều cặp mắt chứa các cảm xúc khác nhau nhìn chằm chằm. Lâm Tiêu quay người nhìn nhóm Lâm Hiên. Ánh mắt giao nhau trên không trung, thời gian ngừng lại.

Khóe mắt Lâm Hiên chảy lệ:

- Nhị đệ.

Kiên cường như Lâm Hiên lúc này không kiềm được nỗi lòng kích động.

Lâm Tiêu cũng xúc động:

- Đại ca!

Hai huynh đệ ôm chặt nhau, hốc mắt ướt nước. Hơn mười năm không gặp, tình thân máu hòa tan nước đó mãi mãi không thay đổi.

Đông Phương Nguyệt Mính nhẹ nhàng bước đến, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ngấn lệ:

- Ngươi . . . Không chết.

Mắt Đông Phương Nguyệt Mính tràn ngập vui sướng, mừng muốn khóc. Hơn hai năm ngày nhớ đêm mong, nhiều lần khóc trong đau khổ, Đông Phương Nguyệt Mính không biết nàng ôm tình cảm gì với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt lo lắng, nhớ nhung, khuôn mặt ướt lệ của Đông Phương Nguyệt Mính, tim hắn lỗi một nhịp.

Lâm Tiêu vươn hai tay lau nước mắt trên mặt Đông Phương Nguyệt Mính:

- Đây còn là Đông Phương Nguyệt Mính mà ta quen không? Thù lớn chưa trả, sao Lâm Tiêu chết được?

Lâm Tiêu chậm rãi xoay người nhìn đám cường giả Quận Võ Uy trên bầu trời, nhìn Tương Thiên Thần, Thiên Ma lão nhân kiêu ngạo đứng trên cao. Lâm Tiêu nhếch mép cười khủng bố, thanh âm bình tĩnh làm người sợ teo tim vang vọng trên quảng trường vắng lặng.

- Hôm nay ta sẽ huyết tẩy phủ quận vương Quận Võ Uy, mọi người đều biết lý do là gì. Lấy đại trận này làm lằn ranh, trừ Thiên Ma lão nhân, Tương Thiên Thần ra những người không liên quan nhanh chóng ra khỏi đại trận trong vòng hơi thở, Lâm Tiêu ta sẽ không truy cứu. Nếu còn trong đại trận thì giết không tha!

Thanh âm vững vàng vang vọng thiên địa, rõ ràng truyền vào tai mỗi người. Trong phút chốc toàn thành yên lặng, ánh mắt kinh sợ nhìn Lâm Tiêu như ngó đồ ngốc. Một mình muốn huyết tẩy phủ quận vương Quận Võ Uy, Lâm Tiêu bị điên hay có tự tin? Nói khoác hơi quá, ngông cuồng không biên giới.

Không đợi ai phản ứng, Đoạn Thiên Cừu là người đầu tiên rống to:

- Lâm Tiêu, ngươi cho rằng Quận Võ Uy là cái gì? Quá càn rỡ, để Đoạn Thiên Cừu ta thử sức ngươi!

Mắt Đoạn Thiên Cừu long lên sòng sọc, đao ý giết chóc đỉnh thất phẩm bắn lên cao thành cột sáng đỏ đâm mây. Đoạn Thiên Cừu giơ cao chiến đao chém xuống.

- Sát Lục đao quyết, Hủy Thiên Diệt Địa!

Răng rắc!

Cột đao đỏ như dòng sông máu gầm rống chảy ra từ hư không vô tận, trời sụp đất nứt. Trong dòng sông đỏ vang tiếng lệ quỷ kêu góc chìm nổi, như chín tầng địa ngục giáng xuống đầu Lâm Tiêu.

Đối diện đao quang như sông máu công kích, ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, lù lù bất động. Lâm Tiêu ngước đầu lên, có ngân hà chuyển động trong con ngươi. Lâm Tiêu bỗng chỉ một cái, ngón tay nhẹ nhàng giơ lên.

- Huyền Không chỉ!

Chỉ quang to lớn xuất hiện, chân nguyên kích động, từ nam đến bắc thiên địa ầm vang như có ngọn núi to nghiền áp dòng sông máu mênh mông. Sông máu bốc cao tan nát, sức mạnh khủng bố xen lẫn chân nguyên vô tận ập đến. Đoạn Thiên Cừu trợn to đôi mắt vừa kinh vừa giận, cơ thể nát bây không chừa mẩu xương.

Ngày xưa Đoạn Thiên Cừu đủ sức tranh phong với Lâm Tiêu trong đại tái Phong Vân bảng, đến bây giờ không địch nổi uy lực một chỉ. Cảnh tượng đáng sợ làm mọi người kinh hoàng, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tương Thiên Thần trợn to mắt, khóe mắt muốn nứt ra:

- Thiên Cừu!

Tương Thiên Thần rít gào điên cuồng:

- Giết, giết hết cả đám đi!

- Giết!!!

Cùng với tiếng gầm của Tương Thiên Thần, mấy chục cường giả Quận Võ Uy trong Vạn Ma Phệ Tâm trận hành động. Trong số bọn họ yếu nhất là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, làm sao lại bị một hậu bối hù sợ được? Bọn họ gầm rống, chân nguyên hùng hồn khuếch tán. Mấy chục người hùa lên tấn công Lâm Tiêu.

Trong đám cường giả Quận Võ Uy, một bóng người lao lên trước, tức giận quát lớn:

- Lâm Tiêu, ngày xưa trong Thiên Mộng bí cảnh ngươi giết thiên tài Kim Minh của Quận Võ Uy ta, hiện tại lại giết Thiên Cừu. Ta hận, hận tại sao lúc đó không giết ngươi đi? Hôm nay nếu Thường Hoành ta không giết ngươi thì thề không làm người!

Mặt gã vặn vẹo dữ tợn, là phó doanh chủ Thường Hoành Trại huấn luyện thiên tài Quận Võ Uy ngày xưa mấy lần muốn giết Lâm Tiêu. Sau khi Thường Hoành đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, có mấy chục cường giả phụ trợ, gã phát ra một kích kinh khủng nhất.

Nhưng đối diện tiếng gầm tức giận của Thường Hoành, Lâm Tiêu không thèm nhìn gã cái nào, chân nguyên hộ thể vô hình dựng lên. Lâm Tiêu không sợ mấy chục người công kích, hắn siết chặt nắm đấm đánh vào không khí trước mặt.

- Man Vương Bá Quyền, Man Vương Hóa Thân!

Ầm ầm ầm!

Quyền ảnh tung hoành, uy áp ngập trời, ảo ảnh Man Vương khổng lồ hiện ra trong thiên địa, đầu độ trời chân đạp đất. Quyền uy khủng bố khuếch tán bốn phương tám hướng, vô địch thiên hạ.

Bùm bùm bùm !

Một chuỗi tiếng gầm rú nổ vang thiên địa, quận thành rung rinh, đất đai rền rĩ. Bầu trời bị đánh thủng, mấy chục người hợp sức công kích bị Lâm Tiêu đấm nát. Chân nguyên hộ thể ngoài người Lâm Tiêu bị vặn vẹo nhưng không vỡ.

Các quận vương giật mình trợn mắt há hốc mồm:

- Sao có thể như vậy?

Mấy chục người toàn là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, hợp sức lại thì dù có là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong chưa chắc cứng rắn đỡ được. Nhưng bọn họ ở trước mặt Lâm Tiêu thật yếu ớt, không chịu nổi một kích.

Lâm Tiêu lạnh lùng phun ra một chữ:

- Chết!

Bàn tay co thành hình móng vuốt, chân nguyên vô hình tràn ngập hóa thành bàn tay to chộp đằng trước. Vài cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ lao lên trước nhất bị bàn tay to chộp trúng, trong đó có Thường Hoành.

Thường Hoành bị bắt trúng, mặc cho gã vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được. Thường Hoành kinh hoàng, gã không tưởng tượng nổi vì sao Lâm Tiêu chỉ vươn tay chộp đã có thể tùy ý nắm giữ sự sống chết của gã.

Thường Hoành không trốn ra được, gã hét chói tai cầu cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.