Chương trước
Chương sau
Oanh oanh oanh!

Từng quyền của hắn dẫn bạo không gian mảnh nhỏ khắp bốn phía, thật nhiều khe không gian xuất hiện, nhìn thấy ghê người, chấn động mãnh liệt làm kinh động toàn bộ cao thủ tu luyện bên trong cấm địa.

Các cao thủ tu luyện bên ngoài đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng nghi hoặc, đảo chủ đang làm gì vậy?

Sau cơn phát tiết, Lâm Tiêu chợt cả kinh.

- Không được, ta lại bắt đầu hoài nghi chính mình!

- Sinh tử cảnh vốn là một cửa ải trên đường tu đạo của võ giả, muốn vượt qua cửa này cần có nghị lực, thiên phú, lòng tin, kỳ ngộ, tỷ như tiền nhiệm đảo chủ bị dừng lại ở cửa này nhiều năm, không cách nào đột phá, ta chỉ mới đạt tới Nửa Bước Vương Giả chưa đầy hai năm thời gian, có gì đáng giá hoài nghi.

Lâm Tiêu nghĩ lại, người khác đều cho rằng hắn có thiên phú tu luyện cực mạnh, nhưng bản thân hắn biết điểm đáng sợ nhất của mình là biết sửa chữa khi phạm sai lầm.

Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là không có dũng khí sửa lại sai lầm.

- Nếu không thể tiến thêm trong đạo văn lực, vậy thì tu luyện đao ý đi.

Lâm Tiêu tiến nhập Võ Đồ.

Lâm Tiêu có thể cảm nhận được đao ý của hắn không còn sơ hở, đây là đao ý thập phẩm viên mãn, đại biểu cực hạn, mà theo lời của Long gia sau đao ý là đao hồn, nhưng làm sao biến chất thành đao hồn hắn vẫn chưa có manh mối.

Nhưng hắn cũng không vội vã, đắm chìm vào trong cảm ngộ Võ Đồ.

Không biết trải qua bao lâu, trong đầu hắn chợt lóe linh quang.

- Đao hồn, đao hồn, gọi là đao hồn chính là đao có linh hồn, không chỉ là vũ khí trong tay võ giả, mà là linh hồn tan thành một thể với võ giả, đao, cũng có sinh mạng, cũng có tư tưởng của nó!

Oanh long!

Như sấm sét nổ vang, Lâm Tiêu rộng mở trong sáng.

Trong đầu, lực lượng đao ý cường đại bắt đầu ngưng kết, trong hồn hải, một thanh chiến đao phong cách cổ xưa chậm rãi ngưng tụ, cực kỳ nhỏ bé mơ hồ nhưng lại có uy thế kinh thiên động địa, giống như vật bá đạo nhất trong thiên địa này.

- Đây là đao hồn!

Lâm Tiêu biết rốt cục mình đã bước ra bước mấu chốt nhất.

Nhưng hiện tại trong đầu hắn chỉ mới có sơ hình đao hồn, muốn cô đọng ra đao hồn chân chính không phải chuyện một sớm một chiều, cần thật nhiều khí tức đao ý.

Lâm Tiêu thúc giục khí tức đao ý điên cuồng dũng mãnh tràn vào thanh chiến đao kia.

Trên hồn hải, đao ý vô tận cùng tuyệt vọng tràn vào trong chiến đao, chiến đao rung động, hình thái mơ hồ dần rõ ràng, cô đọng lại.

Một tia, một đạo, tốc độ cắn nuốt đao ý ngày càng nhanh, thỉnh thoảng có đao ý sắc bén phát tiết ra ngoài.

Không biết qua bao lâu.

Oanh!

Khi toàn bộ đao ý bị cắn nuốt không còn, chiến đao rốt cục hoàn thành xong biến chất, bành trướng hơn mấy lần, từ một tấc tới gấp hai, đao ý hùng hậu ngưng tụ, nội liễm bên trong, làm chủ nhân đao hồn Lâm Tiêu chợt cảm giác cường đại chưa từng có.

- Vì cái gì ta cảm giác tùy tay là có thể phá toái hư không?

Tay phải hóa thành chưởng đao bổ ra, một đạo chưởng đao xỏ xuyên qua không gian.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Đao khí xỏ xuyên qua hư không, đánh vỡ khe không gian, hình thành dải không gian vỡ vụn dài hơn trăm trượng, không ngừng vỡ ra khép lại.

Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm.

- Đao ý hóa thành đao hồn, lực công kích của ta gia tăng không chỉ một lần!

Giờ phút này hắn vô cùng kinh ngạc.

Cho dù hiện tại đối chiến cùng tiền nhiệm đảo chủ thêm một lần, dù không dùng thiên hỏa hắn vẫn có thể dễ dàng đánh chết đối phương mà không chút tốn sức.

- Thật sự khó tưởng tượng.

Thu hồi Võ Đồ, Lâm Tiêu vô cùng cảm khái.

- Ra ngoài đi dạo.

Biết không thể gấp gáp, Lâm Tiêu bay ra khỏi đảo trung tâm.

Bất tri bất giác hắn đã đi tới đảo thứ ba.

Hiện tại nơi này đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, kiến trúc dày đặc, hiển nhiên đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc này nhóm người Triệu Nguyệt Như cũng không còn ra biển liệp sát hải yêu, khi Lâm Tiêu còn làm trưởng lão, cuộc sống của họ đã thay đổi thật lớn, được Trần Bân trợ giúp, họ đã trở thành thành viên chấp pháp điện phân đảo, cuộc sống xem như khấm khá hơn xưa.

Sau khi Lâm Tiêu thành đảo chủ, đã hạ thấp thuế thu của chấp pháp điện, đối với hắn mà nói thu nhiều nguyên thạch cũng không ích lợi gì, không cần thiết chèn ép người khác.

Điều này làm cho toàn bộ dân chúng trên đảo đều mang ơn hắn, tràn ngập cảm kích, mà các võ giả có được nguyên thạch dư dả tu luyện, số lượng cao thủ ngày càng nhiều.

Trong đó cao thủ vô địch Quy nguyên cảnh đã gia tăng thêm mười mấy người, mà cao thủ Nửa Bước Vương Giả vẫn chỉ có như thế.

Đây là chuyện thật bình thường.

Từ sau khi hấp thu Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, Lâm Tiêu rốt cục hiểu được vì sao số lượng Nửa Bước Vương Giả trong Đảo Mê Thất lại nhiều như thế, thiên hỏa bất đồng sẽ có thuộc tích khác nhau, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm cắn nuốt linh hồn, Cửu U Huyền Tâm Diễm luyện hóa chân nguyên, mà đặc tính Tử Tuyền Thiên Thương Viêm chính là thuộc tính sinh mệnh, toàn bộ hải yêu lây nhiễm khí tức Tử Tuyền Thiên Thương Viêm sẽ rất khó tử vong, năng lực khôi phục cực kỳ cường đại, khi nó còn tồn tại cơ hồ toàn bộ hải yêu gần Đảo Mê Thất đều lây nhiễm khí tức của nó, võ giả nơi này dùng thịt hải yêu làm thực vật, bởi vậy khi lĩnh ngộ sinh tử áo nghĩa sẽ có ưu thế thật lớn, tỉ lệ đột phá sẽ cực cao.

Chẳng qua sau khi hắn hấp thu Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, địa phương này sẽ dần dần khôi phục lại bình thường.

Lẳng lặng đi dạo trong Đảo Mê Thất một ngày, Lâm Tiêu nhìn thấy được cảnh tượng vui sướng hướng vinh, hiện tại trong Đảo Mê Thất không còn hắc thế lực tồn tại, toàn bộ cao thủ Nửa Bước Vương Giả nhất định phải gia nhập chấp pháp điện, nếu không chỉ có hai kết cục, một là rời khỏi đảo, hai là chết.

Đương nhiên sẽ không ai lựa chọn rời đi, sau khi chỉnh hợp dù vẫn lạc thật nhiều cao thủ, nhưng số lượng trưởng lão hiện nay đã lên tới hai trăm ba mươi bảy người, có thể nói càng thêm lớn mạnh.

Nơi này vui sướng hướng vinh, nhưng trong lòng Lâm Tiêu vẫn vướng bận thế giới bên ngoài.

- Không biết phụ thân mẫu thân thế nào, Quận Hiên Dật ra sao.

Tuy trong lòng lo lắng, nhưng Lâm Tiêu vẫn dằn nén xuống, lại đi vào trong đạo văn cấm địa vứt bỏ hết thảy tạp niệm, hoàn toàn dung nhập vào trong không gian ảo diệu.

Trong nháy mắt lại ba tháng trôi qua.

Bên trong cấm địa thật nhiều võ giả khoanh chân ngồi tu luyện.

Từ sau khi Lâm Tiêu quản lý Đảo Mê Thất, trật tự trong đảo được sắp xếp lại, những nhiệm vụ phục vụ cho tiền nhiệm đảo chủ đều bị thủ tiêu, mà chấp pháp điện cũng trở nên nhàn rỗi, ngoại trừ võ giả hộ pháp cần duy trì an ninh trật tự, trưởng lão càng thêm rỗi rảnh, vì vậy số lượng trưởng lão ở lại trong cấm địa tu luyện lên tới gần hai trăm người, có thể nói thật nhiều.

Đột nhiên…

Oanh long long…

Một cỗ uy áp đáng sợ nháy mắt từ trên trời giáng xuống, hư không thoáng chốc bị kinh động, thật nhiều không gian đạo văn lực điên cuồng phóng vào sâu trong đạo văn cấm địa.

Cảnh tượng kinh khủng làm trong lòng mọi người tràn ngập hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vào sâu trong cấm địa, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.