Chương trước
Chương sau
- Mẹ nó, tiếp tục đi như vậy chừng nào mới xong!

Diệt Linh Vương mắng to, bất thình lình một đạo hắc ảnh xuất hiện ngay ngã rẽ, liền đối diện ánh mắt với hắn.

- Là Nhân tộc Diệt Linh Vương!

Hắn vừa nhận ra Diệt Linh Vương, Diệt Linh Vương cũng nhận ra hắn.

- Là Man tộc Tà Đa!

Đôi mắt Diệt Linh Vương chợt sáng lên, trong lòng liền nghĩ tới sáu cường giả Man tộc đã vào bảo điện trước, hơn nữa Man tộc cũng phải biết cách thông qua thông đạo như mê cung này, chỉ cần bắt được hắn là có thể hiểu biết bố cục của bảo điện, nghĩ tới đây Diệt Linh Vương lập tức xông tới đuổi theo hắc ảnh vừa bỏ chạy.

- Còn muốn chạy?

Tốc độ của hắc ảnh cực nhanh, mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi cảm giác của Diệt Linh Vương, hắn tức giận gầm lên giận dữ, chém ra một kiếm.

Hưu một tiếng, tốc độ kiếm quang như tia chớp, nháy mắt đuổi theo hắc ảnh, phốc xuy một tiếng liền chém vỡ phân thân Toản Địa Giáp kia, hóa thành man nguyên tiêu tán.

- Mẹ nó, chỉ là một đạo man nguyên phân thân!

Diệt Linh Vương tức giận muốn bốc khói, đành bất đắc dĩ tiếp tục tiến về phía trước.

Cùng lúc đó trong thông đạo khác, hắc ảnh phân thân cũng gặp được những vương giả khác, sau một phen chiến đấu đại đa số phân thân hóa thành man nguyên tiêu tán, đồng thời vị trí các vương giả cũng bị Tà Đa thăm dò gần hết.

- Tà Đa, tìm được rồi sao?

Đầu kia thông đạo, Bố Lỗ dò hỏi.

Tà Đa lắc đầu:

- Còn chưa thấy, nhưng Nhân tộc Thiên Uyên Vương, Tà Hồn Vương cùng Diệt Linh Vương, cùng với Yêu tộc Thiết Lân Vương, Phi Loan Vương đều tìm được rồi, còn đang tìm những vương giả khác…

Đột nhiên ánh mắt Tà Đa chợt sáng.

- Tìm được rồi!

Bên trong hai thông đạo, hai phân thân của Tà Đa lại đồng thời phát hiện vị trí của Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp.

- Ha ha, không uổng phí công phu!

Đồng thời phát hiện hai mục tiêu khiến Tà Đa vô cùng hưng phấn.

Tà Đa không biết khi hắn phát hiện Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu cũng đã phát hiện ra hắn.

- Hai Tà Đa, xem ra cũng chỉ là phân thân, nhưng cường giả Man tộc đã sớm vào bảo điện trước, bọn hắn không đi tìm bảo vật còn quanh quẩn ở đây làm gì?

Trong nháy mắt Lâm Tiêu chợt nghĩ ra nguyên nhân.

- Hừ, xem ra đối phương muốn lợi dụng địa hình tập kích chúng ta sao? Như thế xem ra, ta cùng Phân thân Toản Địa Giáp chỉ là nhị trọng, là đối tượng dễ tập kích nhất đi!

Khóe môi Lâm Tiêu hiện ra tia cười lạnh, ngay sau đó thân hình chợt động.

- Vô Không Đoạt Nguyên Chỉ!

- Thông Thiên Nhất Trảo!

Oanh long!

Hai phân thân thời phá diệt, đây là nhược điểm của Tà Đa, không hề có nửa điểm lực công kích.

- Đáng giận, hai phân thân của ta đều chết hết!

Bên đầu kia thông đạo, Tà Đa mở mắt, trong mắt tràn ngập sát ý.

- Bố Lỗ, ngươi ở lại chỗ này, ta đi thông đạo ba mươi mốt giết tiểu tử Nhân tộc, Thứ Châm, ngươi đi thông đạo bảy mươi sáu giết tiểu tử Yêu tộc, vừa rồi bọn hắn còn ở nơi đó, sẽ không nhanh rời khỏi như vậy, nửa giờ sau chúng ta hội họp tại đây, nhớ lấy, nhiều nhất là nửa giờ, nếu vượt qua các cường giả Yêu tộc cùng Nhân tộc khác rất có thể sẽ thông qua thông đạo.

Dứt lời, Tà Đa không đợi hai người trả lời, nháy mắt lao vào một thông đạo phía trước, mà Thứ Châm cũng lao vào một thông đạo khác.

- Vì sao lại bắt ta lưu lại!

Bố Lỗ lắc đuôi, trên mặt hiện vẻ bất mãn.

Sưu…

Trong thông đạo, Tà Đa nhanh chóng lao về hướng vị trí Lâm Tiêu, trong mắt hiện sát cơ, hắn hi vọng Lâm Tiêu còn chưa rời khỏi vị trí kia bao xa.

Hắn không biết sau khi Lâm Tiêu giết chết phân thân của hắn, không hề rời khỏi mà đứng nguyên tại chỗ chờ hắn.

- Tiểu Viêm, một lát sẽ có trận đánh!

Lâm Tiêu mỉm cười nói.

- Cần đánh nhau?

Tiểu Viêm đang nhàm chán ăn đùi dê trong Thương Long Tí, nghe vậy liền bật dậy vô cùng hưng phấn:

- Ha ha, thật tốt quá, tiểu Viêm thích đánh nhau, Lâm Tiêu ca ca, là kẻ nào, hãy xem tiểu Viêm đánh bạo hắn!

- Tiểu tử Lâm Tiêu, tên Man tộc kia đã tới!

Hai người đang nói chuyện, thanh âm Long gia vang lên.

Sưu…

Một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tiêu.

- Tiểu tử, ngươi lại không chạy? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?

Phát hiện Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Tà Đa nhíu mày.

Lâm Tiêu cười lạnh:

- Ta vì sao phải rời đi? Ngươi tưởng rằng ngươi có thể giết ta sao?

- Cuồng vọng!

Tà Đa phát ra sát cơ khủng bố, hung ác cười nói:

- Hi vọng lúc ngươi bị giết cũng còn tự tin như thế!

Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, nháy mắt trong hư không xuất hiện đạo hắc sắc quỷ ảnh, tốc độ cực nhanh, nháy mắt vượt qua không gian tới trước mặt Lâm Tiêu, trong tay phải ngưng tụ cỗ hắc sắc lực lượng hướng Lâm Tiêu chụp xuống.

Oanh long!

Một chưởng của Tà Đa nhìn như bình thường, nhưng mang theo uy lực khủng bố kinh người, đủ oanh phá một ngọn núi lớn, trong khoảnh khắc đã đi tới trước mặt Lâm Tiêu.

- Tới tốt lắm!

Lâm Tiêu quát một tiếng, trong mắt dạt dào chiến ý, vỗ ra một chiêu Chưởng Diệt Càn Khôn.

Từ sau khi đột phá sinh tử nhị trọng, thực lực Lâm Tiêu đột nhiên tăng mạnh, nhưng chưa từng chân chính động thủ cùng vương giả tam trọng, hiện giờ đã có cơ hội, hắn thật muốn biết thực lực của mình rốt cục tới mức nào rồi.

Trên hư không, chưởng ấn hai người ầm ầm va chạm vào nhau, chỉ nghe thấy những tiếng vang oanh minh kịch liệt, không khí mạnh mẽ áp súc, hình thành hỗn nguyên cầu tối đen, hỗn nguyên cầu điên cuồng xoay tròn, như hắc động cắn nuốt vạn vật, ngay sau đó liền nổ tung.

Lực trùng kích mãnh liệt tán phát khắp bốn phương tám hướng, đem hai người đồng thời chấn bay ra ngoài.

Hô…

Lâm Tiêu chỉ thối lui ba bước đã ngừng lại, ngược lại Tà Đa bay hơn trăm thước trên không trung, hung hăng đánh lên vách tường thông đạo mới ngừng lại.

- Sao có khả năng?

Tà Đa trừng lớn hai mắt, theo hắn xem ra bản thân mình là vương giả tam trọng, đối phương chỉ là nhị trọng, chỉ cần thuận tay đánh ra một kích là đủ đánh trọng thương đối phương, sau đó chỉ cần thêm một kích là có thể giết chết, không nghĩ tới vừa giao thủ người bị thương ngược lại là hắn, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu.

- Yếu thế sao?

Lâm Tiêu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sở dĩ hắn thối lui ba bước là vì muốn giảm bớt lực làm cho mình không bị thương, nếu không vẫn có thể đứng nguyên không nhúc nhích, ở trong lòng hắn, Man tộc có chút giống Yêu tộc, phương diện lực lượng sẽ vượt qua võ giả nhân loại cùng cấp, không nghĩ tới vừa đối chiến lại hoàn toàn khác hẳn.

- Tiểu tử, ngươi tạm thời cứ tự đắc đi!

Thanh âm Lâm Tiêu không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai Tà Đa, nhất thời làm hắn nóng nảy, bị một vương giả nhị trọng khinh thường, làm cho hắn mất hết mặt mũi, trong lòng tức giận, vừa rồi chỉ vì hắn khinh thường chỉ nghĩ mượn man lực là có thể dễ dàng nghiền sát Lâm Tiêu, không nghĩ tới lực lượng của đối phương lại đáng sợ như thế.

- Hừ, tiếp tục đón ta một chiêu!

Tà Đa quát lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra vẻ hãi người, thân hình chuyển động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.