Người Phong Châu?
Đối với Phong Châu, Lâm Huyền cũng không hiểu nhiều, nhưng từ trong miệng của Đỗ Mục trưởng lão, hắn lấy được một tin tức rất quan trọng.
Lai giả bất thiện.
Nếu đối phương đã là địch nhân, vậy cứ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu là được.
Trên người Lâm Huyền trong lúc vô tình tản mát ra sát ý mãnh liệt. Quan Tử Ngạo gần Lâm Huyền nhất, nhịn không được sợ run người.
Cảm giác này hắn thật sự quá quen thuộc, trong cổ mộ của Hồn Sư dưới lòng đất phủ Càn Châu, đối mặt với Hồn Sư không thể chiến thắng, Lâm Huyền cũng lộ ra sát ý như vậy.
Kết quả cuối cùng kia, hắn vĩnh viễn không quên được.
Hồn Sư bọn hắn vốn tưởng rằng không thể chiến thắng, trong lúc chiếu đấu với Lâm Huyền lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trong lòng Quan Tử Ngạo nhịn không được thầm lau mồ hôi vì người Phong Châu. Nếu như không nổi lên xung đột thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ thật sự xảy ra xung đột, xui xẻo tuyệt đối không phải là người bên mình.
Người Phong Châu bay tới gần, thuần thú sư Tương Phàn bên phía Lâm Huyền nhìn về phía thuần thú sư bên đối phương.
"Lão tam, ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Lời nói tuy bình thường, nhưng trong giọng lại mang theo vẻ tức giận.
Nhiệm vụ của Tương Phàn là đưa người Càn Châu an toàn tới Đế Đô tham gia đấu võ Liên Châu.
Hiện tại thì hay rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646945/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.