Nghe Lâm Huyền nói thế, sau lưng Đỗ Mục chợt đổ mồ hôi lạnh.
Nếu hắn chỉ là một người tham lam, đương nhiên sẽ nghĩ cách đoạt lấy hai bộ công pháp từ tay Lâm Huyền.
Hơn nữa, Lâm Huyền có thể còn giữ nhiều bí mật động trời khác.
Nhưng xét một cách lý trí, Lâm Huyền nói không sai chút nào.
Mang ngọc là có tội, sau lưng Lâm Huyền còn có trưởng lão thần bí bảo vệ, đương nhiên chuyện gì cũng không cần phải lo.
Nhưng sợ rằng Càn Long tông không thể giữ nổi báu vật như vậy.
Cưỡng cầu chỉ có thể mang lại tai ương ngập đầu.
Vậy chi bằng nhường nhịn Lâm Huyền một chút. Hắn, Hổ Mập và Dịch Thiên Vũ đi ra từ Càn Long tông.
Sau này họ trở nên mạnh mẽ, Càn Long tông mượn danh ba người cũng sẽ hưởng được không ít lợi, cần gì chăm chăm những thứ trước mắt chứ?
"Ta hiểu rồi."
Lâm Huyền hỏi.
"Võ đấu liên Châu tiến hành từ đâu vậy?"
Nếu là cuộc tỷ thí giữa các thiên tài từ hai mươi bốn Châu, vậy đấu trường hẳn sẽ không nằm ở Càn Châu.
Đỗ Mục trưởng lão giải thích.
"Ở Đế Đô."
Đế Đô?
Theo trí nhớ của Lâm Huyền, Đế Quốc Long Đằng tổng cộng có hai mươi lăm vùng, gồm Đế Đô và hai mươi bốn châu.
Nhìn tên thì đây cũng không hơn một tòa thành, nhưng diện tích thực tế của nó hoàn toàn khác biệt với Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646943/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.