Khí thế cuồng bạo, suýt chút nữa đã ném Lâm quản gia xuống mặt đất rồi.
“Lâm quản gia, với thực lực như vậy, ta có tư cách để trở thành hộ vệ của phủ Càn Châu hay không đây?”
Lâm quản gia điên cuồng nuốt nước bọt, thái độ của hắn lập tức trở nên cung kính.
Dù ở nơi nào đi chăng nữa, người có thực lực vẫn luôn được tôn kính.
“Đủ rồi! Vậy là đủ rồi!”
“Đừng nói là hộ vệ bình thường, ngay cả làm khách mời thì thực lực như vậy là quá đủ rồi.”
Tất nhiên Lâm Huyền sẽ không làm khách mời, thăm dò xong mộ cổ, hắn sẽ rời đi luôn.
“Được, để ta sắp xếp.”
Lão bản đứng một bên, nhìn Lâm Huyền bằng một con mắt khác.
Tuổi trẻ như vậy mà đã có thể đạt được Tụ Khí Cảnh tầng ba rồi, quả nhiên là thiên tài trong thiên tài.
Lão bản nghĩ thầm trong lòng.
“Có khi thiên phú của người này còn trên cả công tử Quan Tử Ngạo của phủ Càn Châu cũng nên, có lẽ hắn sẽ thành công mang con ta trở về tôi!”
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lập tức trào dâng lên sự ấm áp.
Tạm biệt lão bản, Lâm Huyền theo Lâm quản gia quay về phủ Càn Châu.
Phủ Càn Châu ở giữa thành Càn, chiếm đất rất lớn, Lâm Huyền vừa liếc mắt thì đã phát hiện ra ngay, nơi này không hề nhỏ hơn Càn Long Tông là bao.
Phủ Càn Châu canh phòng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dai-tong-su/4646916/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.