Ngày đó ăn xong đồ nướng, mọi người đều tự về nhà, ngủ thẳng tới giữa trưa, di động của đạo diễn chợt thu được một khoản tiền không nhỏ từ tài khoản Chu ca chuyển vào, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn nhận thức Chu ca, được Chu ca trả thù lao hào sảng tới vậy.
Lấy được tiền, hắn chẳng những không cao hứng, ngược lại càng khủng hoảng hơn.
Lần này nhiệm vụ quay chụp khá là đặc thù, đặc thù ở chỗ đảm nhiệm nữ chính chính là Hà Hi, nàng là nữ nhân mà ngay cả kim chủ phía sau đều không thể ép buộc được, đạo diễn lại là chỉ huy quay diễn, nếu hắn quay tốt, Chu ca cao hứng sẽ thưởng cho hắn một ít cơm ăn, nhưng nếu hắn không cẩn thận quay không tốt, hoặc là Hà Hi đột nhiên đổi ý quyết định đầu nhập Chu ca, Chu ca so đo lên, mạng nhỏ của đạo diễn trăm phần trăm là không thể bảo toàn.
Ban đầu, khi đạo diễn mới tiếp nhận bộ phim này, đầy cõi lòng đều là một khang nhiệt huyết, giống như về tới những năm hai mươi tuổi mới xuất đầu, ngay cả ăn cơm đều đặc biệt có lực. Nhưng khi vượt qua hết một ngày, nhiệt huyết trong đầu óc của hắn dần rút đi, hắn mới nghĩ tới quan hệ ẩn giấu trong đó, nếu Chu ca là một hoàng đế hỉ nộ vô thường, thì Hà Hi chính là nữ nhân mà hoàng đế muốn, làm đạo diễn, hắn chỉ là một tên thái giám ngay cả quyết định sống chết của bản thân cũng không thể nắm giữ trong tay, mặc kệ hoàng đế có cao hứng hay không, vận mệnh của thái giám chính là sẽ bị một đám người tha xuống xử tử.
Hắn bắt đầu vì tương lai của mình cảm thấy bất an, buổi tối ngủ không được, thậm chí bắt đầu mộng du, lúc bừng tỉnh sẽ phát hiện chính mình đã muốn thu thập xong hành lý, chuẩn bị tùy thời trốn chạy.
Hoàn toàn tương phản với tâm tình của hắn chính là Tôn An Na, quay diễn còn không có bắt đầu, mà nàng lại thu được đến tiền ứng trước của Chu ca phát qua, khoản tiền này còn cao hơn thù lao nguyên bộ phim trước đó nàng đóng. Cầm được tiền, chuyện thứ nhất nàng làm đó là vô cùng cao hứng đi tiêu tiền, mua cho bản thân một cái lắc tay kim cương. Sau khi mua xong, nàng có thể một ngày 24 giờ mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm nó, lúc ăn cơm khoé mắt sẽ không rời bàn tay mình, lúc tắm rửa tay sẽ bày ra đủ loại tư thế, lấy di động chụp đủ loại góc độ.
Tiền thứ này không chỉ có thể mua được vật chất, còn có thể mua đến vui sướng.
Phần tiền còn lại nàng đi spa mát xa, ăn một bữa đại tiệc xa hoa, hung hăng hưởng thụ xong rồi, cũng đến ngày nàng cần làm việc.
Ngày gặp lại, tình huống ba người có nhiều bất đồng, Tôn An Na nét mặt toả sáng, đạo diễn thì xanh xao vàng vọt như cây liễu đứng trước gió, còn Hà Hi vẻ mặt lại khá khó chịu, vừa mới đến liền an vị trong một góc sáng sủa, ngay cả chào hỏi cũng không nói một lời, này nếu trong giới điện ảnh có thể xem như đang đùa giỡn đại bài*.
(*có thể hiểu như đang làm giá, bệnh ngôi sao)
Lần này đạo diễn không muốn có quá nhiều người tham gia, cho nên chỉ cho vài người tín nhiệm nhất tham dự, trước đó còn dùng kiểu 'già dạy trẻ' không nên hỏi thì không được nói, cáo mượn oai hùm mà đẩy ra Chu ca đe doạ, sợ tới mức những người còn lại không khỏi sửng sốt.
Hà Hi nghĩ mình sẽ bị chỉ trỏ, nhưng ngoài ý muốn là vào thời điểm những người này nhìn thấy nàng, lại chỉ tỏ vẻ kinh ngạc một chút, sau khi kinh ngạc xong liền cũng tự nhiên trở lại, không ai xem nàng như đang xem khỉ trong vườn bách thú. Thậm chí còn có người hướng về nàng chào hỏi: "Momo, em lại chỉnh dung à." Người nọ vừa muốn tiến lên đã bị đạo diễn lôi trở về.
"Không được hỏi."
"Sao vậy chứ. Tụi tui là lão giao tình đó." Người nọ còn hồi đầu quăng cho Hà Hi một ánh mắt ái muội.
Hà Hi không thể lý giải được tình huống này.
Đạo diễn ho nhẹ vài tiếng, nói: "Không có gì khác thì chúng ta bắt đầu thảo luận thôi. Kịch bản đã phát đến tay đại gia, mọi người hẳn là đã xem qua rồi, trước mắt để tôi nói sơ qua cho mọi người biết, kịch bản này không phải tự viết, mà là nhà đầu tư yêu cầu, cho nên mặc kệ có gian nan cỡ nào cũng đều phải quay xong. Tôi nói đơn giản cho mọi người dễ hiểu, lần này chúng ta sẽ không tìm nam diễn viên, mà sẽ để Tiểu Vương làm khách mời."
"Vì cái gì là tôi?" Tiểu Vương lần đầu tiên được làm nam chính, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Đạo diễn cùng Tôn An Na trao đổi ánh mắt, chỉ hai người bọn họ mới biết, sở dĩ Tiểu Vương sẽ được chọn là vì bộ dạng của hắn có vẻ giống Chu ca.
"Hà...... Nại Nại liền đảm nhiệm vợ cả của Tiểu Vương......".
"Nại Nại là ai?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
"Chính là cô ấy. Cổ kêu Nại Nại."
"Kính nhờ, quê mùa muốn chết, sẽ không thể đổi tên nào thời thượng hơn được sao, Angela, Moko......" Tôn An Na bắt tay vào liệt kê.
Đạo diễn hận không thể kiếm cái động chui xuống, hắn nói: "Đừng rối rắm chuyện này, cái quan trọng là phía dưới đây tôi muốn nói trọng điểm."
Tôn An Na hai tay đang chống cằm, ra vẻ thiên chân hỏi: "Vậy sao? Nguyên lai anh còn có phía dưới sao?"
"Phía dưới...... Phía dưới chính là...... Tôn An Na, em đừng có đánh gãy lời của tôi!" Đạo diễn bị nàng chọc tức đến đỏ mặt, rống xong, quanh co nói nửa ngày mới tiến vào chủ đề: "Em làm tiểu tam của Tiểu Vương......".
"Vì cái gì tôi phải làm tiểu tam? Chuyện không tiền đồ như vậy tôi mới không làm, có làm liền làm vợ hai."
"Mắc gì em cấn chỗ này?!"
"Vô nghĩa, vợ hai mới có tiền xài." Tôn An Na lườm hắn một cái.
"Rồi rồi, em là vợ hai của hắn, sau đó Nại Nại......".
"Đạo diễn, không phải nói chớ nghệ danh này thật sự nghe quê lắm luôn á." Tiểu Vương lại chen vào nói. Đạo diễn trực tiếp cầm kịch bản chụp lên bàn, "Câm miệng! Chú câm miệng ngay cho tôi!"
Tôn An Na cười ha ha. Đạo diễn chỉ vào nàng lớn tiếng nói: "Na Na, không cho cười." Vừa dứt lời, Tôn An Na lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc rối tinh rối mù.
"Vợ cả nhìn thấy chồng mình cùng vợ hai xuất môn liền tâm sinh hận ý, đánh bất tỉnh vợ hai xong bắt cô ta đến tầng hầm, ngầm cưỡng ép, sau đó ba người hài hòa ở chung một chỗ. Nói ngắn gọn chính là như vậy!" Đạo diễn nghẹn một hơi liền đem lời muốn nói đều nói hết ra, hít một hơi thật sâu mới hỏi: "Mọi người còn có gì muốn hỏi không?"
Tôn An Na có chuyện muốn hỏi: "Tôi là bị nhốt? Còn bị cưỡng ép?"
"Đúng vậy."
"Dựa vào cái gì!"
"Na Na, em hãy nghe tôi nói, cô ấy là người bên phía đầu tư chọn, rốt cuộc tôi cũng không thể bắt cô ấy...... hậu trường của em lại không có người chống lưng."
Tiểu Vương đang nhìn hai người có quan hệ với mình trong lần quay này, ánh mắt hắn bồi hồi giữa Hà Hi bên này và Tôn An Na bên kia, trên mặt lộ ra tươi cười mơ mộng, nếu hai người này thật sự là nữ nhân của hắn, hắn nguyện ý giảm thọ mười năm...... Cảm nghĩ trong đầu bị cơn đau nhức trên chân đánh gãy, Tiểu Vương cắn ngón tay, ngũ quan gom lại một chỗ, đau đau đau, chân mau bị gãy rồi.
Đạo diễn một đường chạy chậm chạy đến Hà Hi bên kia, ôn tồn hỏi: "Hà Hi...... Cô nghe hiểu hết không?"
"Hiểu được." Hà Hi nhẹ giọng nói.
"Tốt quá, hiểu được là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Phía dưới còn có vấn đề gì sao?"
"Có, đạo diễn, em cảm thấy độ khó khăn của kịch bản này không phải dạng vừa đâu. Đầu tiên là vấn đề sân quay, kinh phí của chúng ta cho tới nay vốn không cao, bình thường đều lén lút quay trong khách sạn, hiện tại lại phải quay nhiều nơi không bình thường như vậy, trước thì muốn ở tầng hầm, cái này em có thể lý giải được, nhưng trong đây còn nói phải đưa tiểu tam tới nhà xưởng bỏ hoang treo lên, vấn đề là chúng ta làm sao có nhà xưởng bỏ hoang."
"Cái quỷ gì! Khi nào thì có đoạn này!" Tôn An Na giựt kịch bản trong tay Tiểu Vương lấy so với bản trên tay mình, khác biệt quá lớn đi, bên nàng vốn chỉ có là 3, 4 cảnh thôi, còn bên này thì trang bị thêm cả cảnh ở công viên, nhà xưởng bỏ hoang...... Đem kịch bản làm lớn như vậy là muốn chụp luôn nguyên tuồng hí kịch phải không?
Đạo diễn bị khí thế bức nhân của nàng làm cho lùi bước, "Đây đều là ý tứ của Chu ca, em hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi, hợp đồng em đã ký, tiền em cũng cầm......".
Tôn An Na không nói một lời, bởi ánh mắt của nàng cũng đã hiện lên hết thảy, ánh mắt kia là đang nói, mi mà dám gạt ta xem lần tới ta như thế nào chỉnh mi.
"Phương diện sân quay mọi người không cần lo lắng, Chu ca sẽ có biện pháp, lần này kinh phí quay chụp cũng sung túc hơn hẳn, mục tiêu của chúng ta là muốn quay bộ phim này thành một bộ phim hấp dẫn nhất, để cho phía đầu tư vừa lòng, mọi người yêu thích. Trước khi bộ phim còn chưa phát hành, mọi người đều phải giữ bí mật biết không. Mọi người cùng nhau cố gắng nào."
Mọi người dùng sức vỗ tay, vỗ tay xong liền tự tan.
Trước khi đi, nam nhân từng quăng mị nhãn đem một tờ giấy nhét vào trong tay Hà Hi, ở bên tai nàng nói: "Buổi tối đến trong phòng anh ôn chuyện nha."
Tôn An Na ở phía sau hắn ôn nhu nói: "Biến." Người nọ mới lưu luyến rời bước đi.
Hà Hi ngẩng đầu hỏi người có khả năng biết được chân tướng ở bên cạnh: "Hắn đang cho tôi là ai?"
"Chị em trước kia làm chung với tôi."
"Tôi cùng cô ấy bộ dạng rất giống sao?" Hà Hi chỉa chỉa vào mặt mình.
Tôn An Na quyết đoán nói: "Không giống, cô là cô, cô ta là cô ta, một chút cũng không giống."
Mặc dù là như vậy, trong lòng Hà Hi vẫn có nghi vấn.
Nhân viên cần sắp xếp công tác chuẩn bị quay chụp. Khí giới chỗ sân quay đều phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết ổn thỏa. Nhân viên công tác cũng chỉ có vài người, cho nên đạo diễn cũng muốn tự mình lên sân khấu, liên hệ chỗ quay.
Đến buổi chiều, đạo diễn liền phát tin tức nói hắn đã tìm được một địa phương lý tưởng, muốn các nàng cùng qua xem.
Tôn An Na là không có ý kiến, nàng không nghĩ tới Hà Hi cũng sẽ phối hợp như vậy, cũng đi theo lại đây.
Đạo diễn từ trong tay Chu ca mượn được một chiếc xế hộp màu đen bóng loáng, mang theo hai người quẹo trái quẹo phải, rồi quẹo vào một cái ngõ nhỏ. Hẻm này khá nhỏ nên xe sẽ không có biện pháp đi vào, mấy người bước xuống xe, đi thêm mấy đoạn, mới dừng lại ở trước một cái cửa gỗ sơn màu đỏ thắm.
"Nơi này là cửa sau câu lạc bộ dưới lòng đất, bên trong là làm ăn đứng đắn, phục vụ chu đáo, giữ bí mật, rất đáng tin cậy." Đạo diễn hướng Hà Hi giải thích, sợ nàng hiểu lầm.
Phòng ở đây rách tung toé, nhìn từ bên ngoài chỉ là một nhà dân bình thường, phía trước là một tiệm bán đồ tình thú cũng bình thường nốt, người mở cửa đang hút một điếu thuốc, ngón chân xỏ dép lê, trên mặt vì có chuyện bị quấy rầy mà sinh ra hờn giận.
"Là anh à. Sao anh không đợi tối nay hãy đến, tôi mới vừa chơi liên quân, bị tiếng kêu cửa của anh làm cho toàn quân tôi bị diệt hết trơn." Người nọ lẩm bẩm trách cứ, vẫn để các nàng tiến vào.
Hắn từ trên tường lấy xuống chìa khóa, "Dưới lầu phòng thứ hai, mấy ngày nay cũng không có ai hẹn trước, anh có thể cầm dùng, yêuuu, này không phải Na Na sao, sao giờ cô mới tới, người bên cạnh cô là Momo à? Nàng ta lại chỉnh dung! Lúc này làm ăn được dữ, chỉnh mất bao nhiêu tiền?"
Hà Hi coi như hắn không tồn tại, người nọ tự thảo mất mặt, sờ sờ cái mũi, nói: "Chụp xong một bộ phim truyền hình rách nát liền tự coi mình là Hà Hi cơ đấy."
Tôn An Na biết Hà Hi nhất định rất muốn hỏi. Mấy người bọn họ dọc theo một cầu thang nhỏ hẹp tối thui đi xuống tầng hầm, lúc đang đi, Hà Hi liền hỏi: "Rốt cuộc người nọ với tôi giống nhau bao nhiêu %?"
Tôn An Na ha ha cười vài tiếng, nói: "Người khác đều nói giống, nhưng tôi lại cảm thấy một chút cũng không giống."
"Cô chưa từng nhắc tới chuyện này."
"Tôi nói rồi, căn bản là tôi thấy hai người không giống nhau chút nào, đã như vậy tôi cần gì phải nói với cô đây."
Đi đến cuối đường, đạo diễn cố sức bật công tắc của cái đèn điện cũ mèm lên, Hà Hi giữ chặt một góc áo của Tôn An Na, không cho nàng đi. Tôn An Na nghĩ mình cũng chạy không thoát, đơn giản thẳng lưng đứng đó.
Lúc này rốt cục đèn điện cũng sáng lên, hai người vừa đi vừa nói chuyện, "Momo là chị em trước kia của tôi, người khác đều nói cô ta lớn lên giống ngôi sao, chính cổ cũng cảm thấy như vậy, mà lý tưởng của cổ so với tôi cũng lớn hơn nhiều, đi quay phim truyền hình, làm một ngôi sao kiêu ngạo, quan hệ của chúng tôi cũng dừng lại từ đó."
Nơi tầng hầm này không chỉ có nhiều món đồ chơi, mà công năng cũng vô cùng đầy đủ, trên vách tường treo đầy các loại thiết bị, rực rỡ muôn màu, mặc người chọn lựa.
____________________
Editor: Mạch tư duy của bà Na là một cái gì đó rất phi thường
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]