Ngoại truyện 7
Chiến loạn vừa mới kết thúc, kinh thành tuy xem là vững chắc lại nhận về không ít thiệt hại, nhưng dù sao đi nữa vẫn chưa đến mức trở thành hoang tàn đổ nát. Song trong mắt ta giờ đây, có lẽ mọi thứ chỉ toàn là màu xám.
Ta vẫn đang đi lại trên đường, cảm thấy trước mặt dòng người đã thưa thớt đi hẳn. Kinh thành ngày nào từ một vẻ tấp nập nhộn nhịp, thay vào đó đã biến thành một khung cảnh ảm đạm lạ thường.
Lúc đó, từ đâu bỗng xuất hiện một người phụ nữ lớn tuổi chụp lấy ta, nhanh đến nỗi làm ta hoàn hồn.
"Con trai ta, ơn trời..."
Ta có hơi ngạc nhiên.
"Không ngờ lại tìm thấy con ở đây, mẹ con ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi..."
Ta lạnh tanh trả lời: "Bà nhận nhầm người rồi."
"Làm sao có thể nhầm được!? Quân, ta là mẹ của con kia mà."
Bà ấy gọi thẳng tên ta, bất giác khiến cho ta thoáng đờ người.
"Đó giờ mẹ đã không thể ở bên cạnh con, thật không ngờ cho tới khi gặp lại con, con đã lớn tới chừng này rồi." - Giọng nói của bà liên tục run rẩy, bà túm lấy hai tay ta, thiếu một chút đã ôm chầm ta lại.
Trái với phản ứng nhiệt tình từ bà ấy, ta lại không hề nhúc nhích, chỉ biết đứng ngây ra như tượng. Nhưng lúc này, ta nhân cơ hội chậm rãi quan sát bà ấy một lần.
Người phụ nữ này tuổi trên dưới bốn mươi, dáng người gầy gò nhỏ bé, cũng toát ra phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3646984/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.